Chương
Hoắc Tuấn Tú ngồi trên xe lăn, đôi mắt hoa đào hẹp dài nhìn cô ta đầy dịu dàng: “Trên đất lạnh lắm, đứng lên trước đã.”
Tổng Phi Phi vừa khóc thút thít vừa nắm lấy bàn tay của anh ta. Đôi bàn tay ấy phủ đầy vết sẹo do trận chảy lớn kia để lại, nhưng nó vẫn ấm áp, vững chãi như ngày nào, khiến cho người khác có cảm giác an lòng.
“Cảm ơn anh!” Cô ta cúi đầu, giọt nước mắt trong vắt rơi xuống nơi hai bàn tay giao nhau.
Hoắc Tuấn Tú không nói gì, anh ta kéo cô ta ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh, phủ tấm chắn màu bạc ở trên đùi của mình lên đùi cô ta, che đi hai đầu gối đã đỏ lên.
MỞ đây chờ tôi.” Anh ta vừa dứt lời, lập tức đẩy bánh xe của xe lần rời khỏi đó.
Trên tấm chăn màu bạc còn vương lại nhiệt độ cơ thể anh ta, Tống Phi Phi dõi theo bóng dáng Hoặc Tuấn Tú, cô ta cảm thấy trong lòng ngực có một dòngnước ấm đang chậm rãi dâng lên.
Bệnh viện, tại bãi giữ xe.
Tiêu Nhi khởi động xe, khi đèn xe sáng lên, cô đột nhiên giật hết cả mình, trước đầu xe có một người đàn ông ngồi xe lăn, ngọn đèn sáng rực soi rõ khuôn mặt người đó, một nửa vô cùng đẹp trai, nửa còn lại lại vô cùng dữ tợn.
“Cậu Tú à, cậu đang làm gì thế?” Tiêu Nhi tắt máy xuống xe, đứng cách một cánh cửa xe đang mở rộng nhìn anh ta: “Tôi đã ký hết mọi giấy tờ liên quan đến thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản, thứ thuộc về nhà họ Hoắc, tôi đã trả lại cho câu hết rồi.”
“Tôi biết chứ” Đôi mắt Hoắc Tuấn Tú vẫn toát lên sự ôn hoà và bình tĩnh: “Xin lỗi đã mạo muội quấy rầy, nhưng tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cô
Tiêu Nhi nhưởng mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc: “Giữa chúng ta có chuyện riêng gì để nói U?”
Hoắc Tuấn Tú nhếch môi, nở nụ cười nhạt: “Nói đúng hơn, là chuyện về Vũ Tuyết Như
Tiêu Nhi im lặng, ngầm có ý bào anh ta nói tiếp.
“Cô Nhị, bà ta là người tôi hận nhất trên đời này. Nếu bà ta không xuất hiện, mẹ tôi sẽ không chết. Mỗi một ngày bà ta sống tại nhà họ Hoặc, sống tự do tự tạingay trước mắt tôi, tôi đều cảm thấy vô cùng dày vò, chỉ hận không thể tự tay lột da bà ta. Mấy năm nay, lý do tôi lúc nào cũng nhắm vào A Phong là vì bà ta. Nhưng bây giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tôi mới nhận ra nỗi hận mình dành cho bà ta nực cười tới có nào.
Bởi vì ân oán cá nhân giữa hai chúng tôi mà khiến cho cả nhà họ Hoắc liên tục gặp chuyện không tốt, dăm ba bữa lại trở thành đề tài bản tán, trở thành trò cười trong mắt mọi người. Đây không phải kết cục mà tôi muốn thấy, tôi không cảm nhận được sự vinh quang khi giành thắng lợi, tôi chỉ cảm thấy đau lòng và nhục nhấ! Đây không phải nhà họ Hoắc của tôi, không phải nhà họ Hoắc mà tôi muốn thấy. Dù tôi có hận bà ta tới cỡ nào, tôi cũng hy vọng bà ta có thể tiếp tục sống, hy vọng cả nhà họ Hoắc có thể đứng lên lần nữa…
Tiêu Nhi gõ tay lên kinh xe, cô không có kiên nhẫn nghe anh ta dài dòng, bèn cắt ngang: “Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?”
Biểu cảm trên gương mặt của Hoắc Tuấn Tú cứng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, gương mặt anh ta lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa như ngày thường: “Tôi mong có tạm thời có thể buông bỏ thành kiến, không so do chuyện lúc trước mà ra tay cứu bà ta. Có nợ nằm gì, chở bà là khỏe lại, chúng ta từ từ tỉnh tiếp duockhông?”
Tiêu Nhi yên lặng không nói, sau đó bật cười thành tiếng: “Cậu Tú à, cậu nghĩ nhiều rồi. Trong chuyện chữa bệnh cứu người, tôi chưa bao giờ để chuyện công xen vào chuyện tư, càng không đặt tình cảm cá nhân mình vào trong đó. Huống chi, trước giờ tôi chưa từng hận bà ta. Tình hình hiện tại của bà ta, cho dù có chuyển sang bệnh viện khác, cũng không có cách nào đâu, trừ khi lấy được thuốc giải trong tay kè hạ độc. Trước mắt, chuyện chúng tôi có thể làm, chỉ có ngăn không cho độc tính phát tán mà thôi.
Tôi là bác sĩ, tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy bất cứ người bệnh nào chết trong tay tôi. Bây giờ, ước mong tìm thấy thuốc giải trong tôi còn mãnh liệt hơn cả các cậu. Cũng vì thế mà A Phong mà không ngại dấn thân vào nguy hiểm, đến tận bây giờ vẫn đang không rõ tung tích. Mọi nỗ lực và hy sinh vì bà ta của chúng tôi, không phải các cậu đứng đây nói mấy lời thỉnh cầu, van xin là có thể thay thế được.”
Về mặt Hoắc Tuấn Tú cứng đờ, giọng điệu cũng yếu đi nhiều: “Cô Nhi, thật xin lỗi, là do tôi quá đường đột
“So với việc tổn công tốn sức tới đây khuyên tôi, còn không bằng ngồi đó suy nghĩ xem rốt cuộc là bà ta đã bị hạ đốc như thế nào? Có thể tìm được người hạđộc hay không?” Tiêu Nhi lạnh lùng mở miệng, sau đó trực tiếp đóng cửa xe,
Hoắc Tuần Tử xấu hổ đấy xe lăn qua một bên, gật đầu xin lỗi với Tiêu Nhi: “Thật xin lỗi cô Nhĩ Cảm ơn cô! Cảm ơn mọi người!
Tiêu Nhi không thèm liếc mắt nhìn anh ta thêm lần nào nữa, ngay lập tức lái xe rời đi.