Chương
Lâu đài, tầng cao nhất.
Bà cụ nhìn thấy mọi người đi đến, đứng dậy bỏ kính viễn vọng xuống.
“Qua đây qua đây, bọn nó đến rồi.” Bà khẩn trương đến mức đi qua đi lại, hai tay vuốt vuốt hai má và tóc mai, không yên tâm nhìn Phương Thảo: “Thấy sao? Tóc tôi không rối chứ? Lớp trang điểm còn không? Quần áo thể này có ổn không?”
Phương Thảo vui vẻ gật đầu: “Đều ồn a, bà ơi, bà cứ yên tâm a! Gương mặt bà hiền lành, không cần ăn diện cũng đẹp đẽ rồi a.”
“Thật không?” Bà cụ vỗ vỗ hai má, vẫn không tin lắm: “Không được, tôi về phòng xem lại mới yên tâm được !
Bà nói xong, bỏ Phương Thảo ở đấy đi xuống tăng.
Phương Thảo dở khóc dở cười, nhanh chân đi theo: “Bà ơi, bà đi chậm thôi, cần thân cầu thang đấy.”
Vườn hoa lâu dài.
Nhờ sự chỉ dẫn của Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp, mọi người thoát khỏi mê cung.
Đi đến con đường dẫn của tòa thành, sương mù tiêu tán, đám người đang bận rộn lập tức thắng lưng.
“Chào thiếu chủ!!
“Chào thiếu chủ!!
Trong sân dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đều cung kính cúi đầu chào Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong cười cứng nhắc, lễ phép gật đầu chào lại bọn họ.
Nhìn thấy cậu bé đáng yêu đi theo sau Hoắc Kiến Phong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, âm thẩm dự đoán chứ không dám mở miệng.
Vân Thiên nhìn thái độ của mọi người đối với Hoắc Kiến Phong, đôi mắt đen chớp chớp, không hỏi gì.
Lucy nhìn quanh, tò mò hỏi: “Thưa ngài, bọn họ kính trong ngài quá, tôi cũng được hưởng kẻ luôn. Ngài xem, mình chả giống kẻ bị giam cầm, giống khách quý được mới đến hơn ấy””Đương nhiên rồi.” Hồng Nhung nhớ lại địch ý của Lucy, kiêu ngạo khiêu khích: “Anh ấy ở chỗ các người là ngài, là thiếu gia, ở chỗ chúng tôi là thiếu chủ, là quốc vương tương lai của nước Cộng hoà Phấn Trại.”
“Quốc vương?” Lucy ngạc nhiên mở to hai mắt.
Vân Thiên trào phúng nhưởn mày: “Còn vô lý thêm nữa được không hả? Vài ngày không gặp, bố tôi liền thành người thừa kế vương vị? Chức vị này ở đâu ra day?”
“Ha…”
Bạch Bách Hợp không nhịn được, cười “ha ha” ra “Cậu chủ nhỏ, cậu so với lúc thiếu chủ biết còn bình tĩnh hơn. Mà đây là vương vị đó, sao cậu lại có vẻ ghét bỏ thế?”
Bởi vì bà cụ vẫn chưa công khai có nhận Vận Thiên làm cháu trai hay không, vậy nên bọn họ đều cung kính gọi cậu bé một tiếng “Thiếu gia.”
“Không ăn được cũng chả chơi được, dùng làm gì?” Vẻ mặt Vân Thiên thản nhiên: “Đi kèm theo là một đồng nghi thức quy củ, tặng cho tôi tôi cũng chả them.”
Bạch Bách Hợp và Hồng Nhưng nhìn nhau, và mặt kinh ngạc “Cậu chủ nhỏ, không ngời tuổi còn nhỏ mà cóthể nhìn được ra thế nha.” Hồng Nhung cảm thán, Bạch Bách Hợp nhớ lại lý lịch sơ lược kinh người của Vân Thiên, cảm thán: “Tuy cậu chủ nhỏ mới năm tuổi, nhưng những gì đã trải qua so với người khác phong phủ hơn nhiều.”
Mọi người cười cười nói nói, đi vào đại sảnh.
Phòng được trang hoàng theo kiểu Trung Quốc cổ kinh. Lấy cây xanh và hoa mai làm điểm nhấn.
Bà cụ mặc trang phục thời Đường màu lam phớt hồng, màu xanh nhạt khiến bà trắng hồn, ngũ quan nhu hoà.
Nhìn thấy Vân Thiên, bà ngần người, rồi từ từ lộ ra nụ cười từ ái.
“Ai nha, cháu trai ngoan, cháu ngoan của bà mau qua đây nào!!
Bà cụ kích động đi lên đẳng trước, củi người muốn ôm Vân Thiên, nhưng tay bà vừa chạm đến bà vai non nớt của Vân Thiên thì bị né tránh.
Môi hồng răng trắng, tuần tú phong thần như gạo nếp đứng nguyên, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, đề không nhìn bà.
Bà cụ không cẩn thận, lào đảo lùi hai bước, suýt ngā.May mắn Phương Thảo đứng sau bà, tay chân nhanh nhẹn, đỡ bà: “Bà ơi, cẩn thận.”
Mọi người thấy thể liên thay đổi sắc mặt, mấy nữ bảo tiêu tiền lên, trừng mắt với Vân Thiên: “Láo xược dám bắt kinh với bà chủ của chúng ta!!
Dứt lời, bọn họ định bắt Vân Thiên lại.
Bà cụ khó lắm mới ổn định lại, vội ngăn cản: “Không sao, tôi không sao, không trách nó, là tôi đường đột.”
Ảnh mắt bà dừng lại trên người Vân Thiên, dịu dàng hiển hoà nói: “Bảo bối, xin lỗi con! Là bà đường đột, không dọa con chứ?”
Không đợi Vân Thiên đáp lời, bà gạt tay Phương Thảo, đi chậm đến, củi người nhìn thẳng Vân Thiên: “Ta là bà con, bà nội, bà nội ruột, ta đã làm xét nghiệm ADN với bố con, chúng ta là người một nhà huyết mạch tương liên. Bộ dạng con với bố con y nhau, đều như một khuôn đúc ra từ ông nội, là gen nhà chúng ta, nhìn là biết người một nhà. Ta không có ý xấu, chỉ muốn ôm con, được không?”
Kích động, hèn mọn, bà cụ mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm giờ phút này lại cần thận ôn hoà. Nhưng Vẫn Thiên nhìn bà, lầng lặng nghe bà nói hết: “Bà nói xong chưa? Nói hết rồi đi. Tôi chà quantâm bà là ai, chỉ quan tâm lý do tại sao bà lại tuỳ tiên bắt bố tôi đến đây thôi.