Chương
Hoắc Kiến Phong từ lúc đi vào đã không nói gì, lắng lặng nhìn bé con nói chuyện.
Bây giờ, môi mỏng nhếch lên, giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc: “Vấn đề này, hắn là bố hỏi con cơ mà? Tình huống trước mắt, bà cụ còn hứng thú với con hơn là hứng thú với bố nha.”
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, coi như con cũng biết thân biết phận đấy” Bà cụ hợp tình hợp lý mắng anh: “Con cũng biết vị trí của mình cơ, còn không nhanh chân đi theo Hồng Nhung với Bạch Bách Hợp đi? Không phải con muốn trốn tiếp à? Đi nhanh đi!!
Phương Thảo đứng sau bà cụ, nhìn ba người này càng nhìn càng cười đến vai run run.
Quả nhiên có phải người nhà hay không nhìn phát là biết ngay.
Bốn đời nhà này, kẻ sau ghê gớm hơn người trước, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Hoặc Kiến Phong giật mình, còn chưa kịp mở miệng nói, bà cụ đã hô to với Hồng nhưng và BạchBách Hợp: “Hồng Nhung, Bách Hợp, quay về đây, mang cái người nay đi luôn đi.”
Bây giờ không phải “Cháu ngoan”, càng không Thần”, mà là “Người này”!
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp dừng chân, liếc nhau, trong lòng thầm cầu nguyện cho Hoắc Kiến Phong.
Không hổ là bà chủ của họ, quả nhiên là trí tuệ siêu quần, quyết đoán thật!
Hoắc Kiến Phong liếc mắt nhìn Vân Thiên, ánh mắt hiện vẻ lo lắng: “Nó tới tìm con, con cứ thế đi, không hay lắm.”
“Có gì không hay nào, tôi là bà bẻ con, bà nội đấy, có thể bạc đãi bé con hả?” Bà cụ hờn giận hỏi.
Vân Thiên nhìn Hoắc Kiến Phong, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ: “Con phải ở đây chơi mấy ngày cơ, bố ở đây phiền muốn chết.”
Hoắc Kiến Phong nhìn Vân Thiên, nghiêm túc: “Con chắc không?”
Từ thái độ của bà cụ và hiệp ước ban đầu, hai người bọn họ cùng nhau rời đi là gần như không có khả năng. Nhưng nếu Vân Thiên ở lại, thể anh làm hạt nhân.Vân Thiên biết Hoắc Kiến Phong lo lắng chuyện gì, cậu bé bình tĩnh gật đầu: “Con chắc chắn. Chỗ này nhìn qua chơi vui lắm, con muốn ở đây chơi mấy ngày. Hơn nữa, ở nhà còn nhiều chuyện chờ bố lắm, con không muốn thấy mami một mình vất vả, đi dọn dẹp cục diện rối rắm của bố đâu.”
Hoắc Kiến Phong đảo mắt, do dự một lúc rồi thoả hiệp: “Được, bố về trước, xử lý xong chuyện ở nhà, bố và mami cùng đến đón con nhé.”
Vân Thiên không kiên nhẫn khoát tay: “Dong dài quá! bố đi nhanh đi, đi nhanh vào!!
Bà cụ nhân cơ hội sai ngay Hồng Nhung với Bạch Bách Hợp: “Thất thần cái gì? Không nhanh chân đưa thiếu chủ về, cứu người đấy.”
“Vàng” Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đồng thanh đáp, mỗi người đứng một bên Hoắc Kiến Phong: “Thiếu chủ, mời.”
Thái độ của hai cô kiên quyết, giống như nếu Hoắc Kiến Phong do dự một cái, các cô mỗi người cần một bên tay anh, lôi anh đi, quyết không cho anh ở đây làm phiền bà cụ với Vân Thiên trao đổi tình cảm.
Hoắc Kiến Phong thẩm than, liếc mắt nhìn Lucy, nói tham; chăm sóc bẻ con.
Lucy hiểu ý, yên lặng nháy mắt với anh yên tâmNhìn thấy Hoắc Kiến Phong, Hồng Nhung và Bách Hợp đi rồi, bà cụ nhìn Vận Thiên, cười tùm tìm nói: “Bảo bối ơi, con bào chỗ này chơi vui, bà nội đưa con đi dạo được không?”
Vân Thiên nhìn bà, lại nhìn gậy chống bên sô pha, thản nhiên: “Bà đi chậm lắm, thôi vậy! Con vẫn nên đi kiểm mấy người trẻ tuổi, tốt nhất là xêm xêm con là được.”
Phương Thảo không nói gì, cậu chủ nhỏ này khó hầu hạ quá đi! Liếc mắt nhìn thấy gậy chống cạnh số phá, cô giật mình, chẳng lẽ cậu chủ nhỏ thương bà chủ, lo bà mệt?
Bà cụ chẳng đề ý, vui mừng: “Được được, chỉ cần con vui là được. Phương Thảo, nhanh nào, nhanh tìm mấy siêu cấp linh quang tầm tuổi nhóc con, đưa cậu chủ nhỏ đi chơi !
“Vâng, thưa bà.”
Phương Thảo cung kính đáp, lập tức gọi mấy bé tới.
Lucy lặng lẽ kéo áo Vân Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cậu muốn chơi ở đây thật hả? Nếu cậu chỉ định kiềm có giúp ngài Hoắc rời đi thôi, chúng ta có thể nhân cơ hội Có không nói hết cầu, dựa vào sự ăn ý của họ, cótin Vân Thiên hiểu được.
Vân Thiên cười nhạt, thản nhiên: “Chỗ này rồi sẽ thuộc về tôi, tôi ở nhà tôi chơi mấy ngày thì làm sao.”
Dù sao thì nếu cậu bé muốn chạy, chẳng ai ở đây ngăn được.
“Tôi đi thị sát trước, nhìn xem… có chỗ nào không cần thăng cấp không.”
Nói xong, bé quay người, quyết đoán đi ra ngoài.