Chương
“Còn sống, còn sống.” Mấy hộ sĩ đỏ mắt, cúi đầu nói.
Bọn họ sợ làm bệnh nhân giật mình, không dám to tiếng, nhưng ánh mắt nhìn nhau không nhịn được kích động.
“Thật tốt quá, quả là kỳ tích: Thuốc giải này tốt quả, có thể cải tử hồi sinh.”
Tiêu Nhi đứng bên giường, thở phào một cái.
“Nếu là thuốc giải, độc tố không cần lo nữa, quan sát tình trạng hồi phục của bệnh nhân.” Bác sĩ Trương lau mồ hôi trên trán: “Thông báo cho người nhà bảo họ không cần lo lắng.”
Y tá trường tuân lệnh, ra ngoài trịnh trọng nói với mọi người: “Các vị, may mắn thuốc giải đưa đến kịp thời, người bệnh bây giờ đã khôi phục sức sống, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!!
Mọi người ngoài hành lang thờ phào, nhìn nhau VỚI sướng.Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp bớt căng thẳng, ngồi xuống ghế.
“Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng cứu được.” Hồng nhưng dựa lưng vào ghế thở dốc, Bạch Bách Hợp nuốt nước miếng: “Đúng thể, không thì bà chủ cạo chết tại mình.”
Tổng Phi Phi được Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường đỡ ở góc tường, nghe thế “Oa” một tiếng khóc to, cúi người cảm ơn hộ sĩ và mọi người: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn mọi người cứu mẹ tôi, cảm ơn!!
Lục Thiên Bảo thấy cô không nổi điên, Vũ Tuyết Như thoát hiểm, mới rảnh rang nhìn hai người phụ nữ ngồi trên ghế.
Vừa nhìn, anh ta không khỏi ngần người.
“A Phong, người vừa đưa thuốc giải cho bác gái, người con gái mặc đồ đỏ đấy có phải người kéo cậu đi không?” Anh ta buông Tổng Phi Phi, đi đến cạnh Hoắc Kiến Phong nhỏ giọng hỏi.
Ngô Đức Cường dựng tai nghe lòm, ánh mắt nhìn Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung thêm vài phần địch ý.
Hoắc Kiến Phong nhìn hai người, hơi gật đầu.
Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường rùng mình, xăn tay áo định đi bảo thủ.Hoắc Kiến Phong kéo họ: “Các cô ấy không phải kẻ thù!
“Bắt câu đi mà không phải là kẻ thủ à?” Lục Thiên Bảo nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Kiến Phong thở dài: “Chuyện này nói ra dài làm, về nhà rồi, tôi… giải thích cho.”
Lục Thiên Bảo thiếu kiên nhẫn, đang định hỏi, lại nghe trên hành lang có tiếng bước chân dồn dập.
“Uẩy, sao đêm nay lắm người đến thế? Không ngủ à?”
Mọi người nghe tiếng quay qua nhìn, chỉ thấy Tiểu Thất, Triệu Thanh Xuân và Lê Việt bách rầm rầm chạy đến đây.
“Ngài Hoắc, không sao chứ a?” Tiểu Thất nhìn trên xuống dưới Hoắc Kiến Phong vài lần.
Hoắc Kiến Phong thản nhiên: “Tôi ổn.”
Triệu Thanh Xuân nhìn trái nhìn phải, nhìn mấy người trên hành lang: “Vân Thiên đâu? Đại bảo bối không phải là đi kiếm ông hả? Sao lại không về cùng nhau?”
Hoặc Kiến Phong thoảng chần chừ, thản nhiên đáp: “Bé con thấy chỗ kia chơi vui, ở đây chơi hal ngày.”Chơi vui? Chỗ nào chơi vui?” Lục Thiên Bảo bị dời lực chú ý: “Vân Thiên là bé con siêu lạnh lùng, bé con thấy chỗ đầy chơi vui, chơi vui lắm? Tôi cũng đi.”
Hồng Nhung vui vẻ đứng lên, muốn khoe, lại bị Bạch Bách Hợp ngăn lại.
Bạch Bách Hợp nhíu mày, lắc đầu, Hồng Nhung mệt mỏi ngồi lại về ghế.
Hoắc Kiến Phong sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên: “Được, sau này có cơ hội, để nó đưa mấy người đi chơi!
Trong phòng bệnh.
Các chỉ số của Vũ Tuyết Như cuối cùng cũng từ cao cao thấp thấp mà trở về bình bình, mọi người lo lắng cũng bỏ xuống được rồi.
Tiêu Nhi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cứng đời.
Thân ảnh nam nhân chiếu lên kính, đang nói chuyện với người ta. Ngọn đèn sáng chiều xuống từ đỉnh đầu anh, chiếu lên ngũ quan đẹp đẽ của anh, phảng phất như cách trăm năm.
Tiêu Nhi hốc mắt nóng lên, quay người chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh: “A Phong”Hoắc Kiến Phong nghe tiếng quay đầu, nhìn cô, nháy mắt trở nên dịu dàng: “Tiêu Nhi Trong mắt họ chỉ còn nhau, một bước một bước tới gần, ôm chặt nhau.
khuôn ngực dày rộng, xúc cảm chân thực, nhiệt độ cơ thể ấm áp…
Tiêu Nhi chớp mắt, rơi nước mắt, “Xin lỗi em.” Hoắc Kiến Phong đôi mắt đỏ hoe, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiêu Nhi.