Chương
Phòng ngủ lầu hai.
Tắm rửa xong, Hoắc Kiến Phong nằm trên giường như bình thường.
Tiêu Noãn giúp anh đo huyết áp, nghe cả nhịp tim rồi còn giúp anh bắt mạch. Xác định là cơ thể anh đã dẫn hồi phục, không bị thuốc mê ngày đó của Hồng Nhung ảnh hưởng chút nào thì cô mới nhẹ lòng bảo “Qua ái!”
Cô vỗ vỗ tay anh, ra hiệu anh có thể ngồi dậy rồi. “Có bác sĩ Tiêu đích thân chăm sóc, cái thân này còn không mau khỏi hả chẳng phải vô dụng sao?” Hoắc Kiến Phong từ trên giường ngồi dậy lấy tay ôm lấy Tiêu Nhi ở trên giường: “Xin lỗi, vốn là muốn cùng em chuẩn bị lo liệu hôn lễ, không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.”
Tiêu Nhi tựa vào ngực anh, cười bảo “Qua ái!”
Cô vỗ vỗ tay anh, ra hiệu anh có thể ngồi dậy rồi. “Có bác sĩ Tiêu đích thân chăm sóc, cái thân này còn không mau khỏi hả chẳng phải vô dụng sao?” Hoắc Kiến Phong từ trên giường ngồi dậy lấy tay ôm lấy Tiêu Nhi ở trên giường: “Xin lỗi, vốn là muốn cùng em chuẩn bị lo liệu hôn lễ, không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.”
Tiêu Nhi tựa vào ngực anh, cười mưu nào đó lớn hơn nữa.
Tiêu Nhi ôm lấy tay anh, nghiêng đầu cố nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Hoắc Kiến Phong hơi ngập ngừng, gật gật đầu: “Ừ. Em nghỉ ngơi xong thì cùng anh đi đến đó, em có sợ không?”
“Sợ! Đương nhiên là sợ!” Tiêu Nhi ngay lập tức buông tay anh ra: “Có thể không đi không?”
Hoắc Kiến Phong hơi ngơ ngác rồi chợt cười khẽ: “Không được ”
Anh bắt lấy chân cô đang uốn éo chuẩn bị chạy trốn, củi người đề xuống: “Em là người của anh, dẫu cho núi đao biển lửa đều phải cùng nhau đi, em trốn không thoát đâu.”
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người trong nhà họ Tiêu đang ngồi quanh trong phòng ăn để dùng bữa sáng.
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi lễ phép của chị Châu giúp việc: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
Đứng ngoài cửa, người thanh niên nhìn chị Châu cười một cái, da tay ngăm đen làm tôn lên hàm răng trắng sáng: “Tôi tìm Tiêu Nhi, xin hỏi cô ấy có ở nhà không?”
Âm thanh sang sảng, xa xa truyền đến tại của mọi người đang ngồi trong phòng ăn.
Tiêu Nhi bỏ chén đũa xuống, đứng dậy: “Con đi xem thử.”
Lục Thiên Bảo đang ngậm một viên sủi cảo hấp, nhoẻn miệng cười ý vị sâu xa. “Yo, sớm như vậy, lại là con trai nữa?”
Anh ấy đụng đụng tay Hoắc Kiến Phong: “Phong, cậu không lo lång sao?”
Hoắc Kiến Phong liếc anh ta một cái, vẻ mặt khinh bỉ, thân thể vốn là không thể giả dối được, vội đứng dậy.
Tiểu Thất nhìn ba người họ rồi hé miệng cười trộm. Nhưng chỉ một giây sau, cô ấy đã không nhịn được mà cười thành tiếng rồi.
Bởi vì cô ấy đang nghiêng đầu, nên xuyên qua tấm màn có thể nhìn thấy chị Châu đang dẫn khách đi đến phòng khách.
Người thanh niên vóc dáng cao to, ngũ quan anh tuấn, cử chỉ cho thấy anh là người từ nước ngoài trở về, đôi mắt to với nụ cười ấm áp, chính là Hồng Liệt đã lâu lắm rồi không gặp.
Da thịt trở nên ngâm đen, trong lúc di chuyển để lộ ra sự chín chắn vì sự trưởng thành qua năm tháng.
Nhìn sau lưng, có thể anh anh ta có thân hình cao gầy, dáng người đầy đặn, tóc cắt ngắn chỉnh tế, bên cạnh là một cô gái đeo kính đen.
Nhìn thấy Tiêu Nhi, trên mặt Hồng Liệt càng tỏ rõ sự mừng rỡ, vui vẻ mở miệng: “Tiêu Nhi, lâu quá không gặp!”
Tiêu Nhi ánh mắt nghi hoặc, nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Lâu quá không gặp! Anh nhanh như vậy đã đến rồi, sao không thông báo cho chúng tôi biết trước để chúng tôi đến sân bay đón anh?”
Mọi người nhìn thấy Hồng Liệt, vội buông chén đũa xuống từ phòng ăn bước ra.
Hoắc Kiến Phong nhanh chân đến đứng cạnh Tiêu Nhi, tay anh bỗng nhiên ôm eo cô, khẩu khí khách sao nhưng có chút hời hợt: “Tam vương tử vẫn khỏe chứ?”
Thân thể của Tiêu Nhi theo bản năng mà dựa vào người của Hoắc Kiến Phong, chỉ nghiêng đầu nhìn ánh mắt anh là đã hiểu ý.
Mắt Hồng Liệt hơi nhíu lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại như thường: “Chào anh Hoắc, chào mọi người! Vừa xử lý xong chuyện nên lập tức bay về đây. Nghĩ là mọi người ai cũng bận việc riêng nên không báo trước với mọi người, đường đột đến nhà là tôi đường đột rồi.”
“Không đường đột, không đường đột, đến nhà đều là khách Tiêu lão gia cởi mở thoải mái: “Cậu ăn sáng chưa? Cùng ăn sáng đi, ngồi xuống vừa dùng bữa vừa trò chuyện?”
“Đúng, mọi người đừng đứng đây mãi, ngồi xuống rồi nói.” Tiêu Nhi cười tít mắt rồi bảo với người giúp việc: “Chị Châu, mang thêm… hai bộ chén đũa.”
Ánh mắt cô đặt trên người người phụ nữ sau lưng Hồng Liệt, Hồng Liệt lập tức giải thích: “Ồ, quên mất chưa giới thiệu với mọi người, vị này là cận vệ của tôi tên: Chư Diệp, phụ vương và mẫu hậu không yên tâm để tôi một mình đến đây nên bảo cô ấy đi cùng tôi.”
Thấy bản thân bị chú ý, Gia Kỳ tháo kính mát xuống, mặt không biểu cảm hướng về phía mọi người thực hiện nghi lễ một cái.
Mắt cô ta lạnh lùng, quét qua từng người với vẻ cảnh giác.
Lục Thiên Bảo cười giễu cợt một tiếng, nói khẽ: “Xí, có gì giỏi chứ. Phong của chúng tôi cũng là vương tử, nhưng vương tử của chúng tôi có kiểu sao?” ngao như vậy
Hồng Liệt nghe vậy sửng sốt.
Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu, ánh mắt như đạo nhìn Lục Thiên Bảo.
Lục Thiên Bảo rụt cổ một cái, ngượng ngùng nói: “Ăn sáng thôi, ăn sáng thôi, một lát lạnh sẽ không ngon nữa.