Chương
Tiêu Nhi thở dài, dửng dưng nhún vai: “Nếu như các ngươi không tin tôi, vậy cũng không có cách nào. Bởi vì trong lúc nhất thời, tôi đúng thực cũng không đoán ra được bà cụ rốt cuộc là trùng độc gì.”
“Cái gì cũng không biết mà cô còn dám nói bậy nói bạ, cô thật là to gan?”
Dương Liễu bắt được cơ hội liền làm khó dễ, mọi người lập tức theo đó mà nhao nhao lên công kích Tiêu Nhi. “Yên lặng!” Lan cô cô khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh như băng liếc qua mọi người, quay đầu nhìn Tiêu Nhi, sắc mặt cô ta lập tức ôn hòa đi mấy phần: “Cô Nhi, vậy phán đoán của cô, tiếp theo chúng ta phải nên làm như thế nào đây?”
Tiêu Nhi trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “Chất độc này không màu không vị, dung nhập vào trong máu cũng không có triệu chứng rõ ràng. Nhưng căn cứ phán đoán của tôi, nó thông qua huyết dịch lặng lẽ xâm nhập vào não bộ cùng lục phủ ngũ tạng của người bị nhiễm. Não bộ là mục tiêu công kích đầu tiên của nó, cho nên bà cụ nhà các người mới xuất hiện triệu chứng như đang ngủ say. Tiếp theo đó, nó sẽ công kích các cơ quan nội tạng. Có điều, dược liệu của loại độc này tương đối ôn hòa, cũng không trực tiếp gây tổn thương đến các bộ phận giống các loại độc tố khác, mà là từng bước từng bước khiến cho các bộ phận đó lão hóa, mất chức ở năng, cuối cùng là hoàn toàn suy kiệt.”
Trong ánh mắt của tất cả mọi người lóe lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được trổ mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Lan cô cô ảnh lên, khỏe miệng cong cong vẻ tán thưởng: “Cô Nhi những triệu chứng biểu hiện mà cô nói, so với những người mặc bệnh Mỹ nhân ngủ rồi chết trước đây, giống nhau như đúc. Nhưng nhiều năm qua như vậy, chúng tôi cho tới bây giờ không ai nhìn ra là trúng độc, cho nên cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Thật may cô tới, cô giúp chúng tôi một việc lớn rồi.”
“Mỹ nhân ngủ? Cái tên này nghe rất thích hợp.” Tiêu Nhi nhàn nhạt nhếch mép một cái: “Có điều, tôi cũng căn cứ theo kinh nghiệm của mình mà phán đoán thôi, quyết định cụ thể vẫn tùy vào mọi người.”
Không cần cô ấy phải nói thêm nữa, Lan cô cô đã biết phải nên làm như thế nào.
Nếu là trúng độc, như vậy bước đầu tiên dĩ nhiên là tìm ra nguyên nhân bị đầu độc.
Lan cô cô quyết định rất nhanh, dặn dò với mọi người: “Các người lập tức đi điều tra hành tung gần đây của bà cụ một chút, gặp ai? Ăn cái gì? Cho dù là từng chạm qua cái gì cũng phải nói. Tất cả đều coi là chuyện quan trọng, báo hết lên đây.”
Cô ta nhìn về phía Phương Thảo: “Nhất là cô, cả ngày đi theo bên người bà cụ, nhất định phải suy nghĩ kỹ một chút.”
“Dạ.” Phương Thảo vội vàng lên tiếng đáp
Những người khác mỗi người chia nhau lại. đi xem camera ghi hình, tìm hiểu tình huống, nhanh chóng lui ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng liền yên ắng trở lại, Hồng Nhung cùng Bạch Bách Hợp giới thiệu nhóm người Hoắc Kiến Phong cho Lan CÔ CÔ.
Lan cô cô mau chóng gật đầu với mọi người: “Các vị đi suốt đêm tới, cực khổ rồi. Tôi dẫn mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi trước đã, sau này sợ rằng còn phải làm phiền cô Nhi tổn sức nhiều.”
Tiêu Nhi nhàn nhạt gật đầu, không nói gì.
Phòng mà Lan cô cô sắp xếp cho họ chính là mấy gian phòng gần với phòng của Vân Thiên: “Những phòng này đều trống không, mọi người có thể tự sắp xếp.”
Cô ta nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: “Trời cũng sắp sáng rồi, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, có cần gì thì cứ tùy ý tìm tôi hoặc Hồng Nhung, Bách Hợp bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn.” Hoắc Kiến Phong khách khí nói: “Chuyện của bà nội, phiền mọi người.”
“Bà cụ là trưởng bối của chúng tôi, những cái này đều là bốn phận của chúng tôi.” Lan cô cô vẻ mặt thản nhiên, nói xong liền xoay người rời đi. Cô ta đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Hoắc Kiến Phong: “Thiếu chủ, đừng quên chuyện trước đó ngài đồng ý với tôi.”
Ánh mắt của cô ta như có như không quét lên người Tiêu Nhi, sau đó mới dẫn Hồng Nhung cùng Bạch Bách Hợp khẽ cười rồi rời đi.
Lục Thiên Bảo nhìn bóng lưng đoàn người rời đi, sờ cằm chậc chậc nói: “Phong, nơi này thật đúng là bảo địa! Người đẹp cũng đẹp hơn nhiều, hơn nữa, còn tập trung đủ các chủng loại hoa toàn cầu nữa…”
“Lau nước miếng ở miệng đi.” Hoắc Kiến Phong cau mày, lườm anh ta một cái: “Đừng nói mình không nhắc nhở cậu, nơi này khắp nơi đều là hoa độc.”
Lục Thiên Bảo ngượng ngùng lau miệng, thu hồi tầm mắt, đê tiện cười hề hề nháy mắt mấy cái với Hoắc Kiến Phong: “Hoa độc mới tốt đấy? Cậu quên mình là vua của các loại độc à. Không cầu độc nhất, nhưng cầu độc hơn!”
“Người đàn ông này, thật là không biết xấu hổ, khó trách đêm hôm khuya khoắt cũng phải mặt dày mày dạn theo tới đây.” Tiêu Nhi nói thầm trong lòng, chê bai lắc đầu một cái, mang Vân Thiên vào phòng trước.
Thấy mình cùng Hoắc Kiến Phong bị bỏ rơi, Lục Thiên Bảo càn rỡ tiến tới bên người Hoắc Kiến Phong, hạ thấp giọng: “Mình mới vừa rồi nhìn thấy mấy người phụ nữ nhìn cậu chăm chằm như hổ đói, có hết lòng cảm mến cũng có thù hằn. Ở nơi này của các cậu cho phép một chồng nhiều vợ à?”
Hoắc Kiến Phong lườm anh ấy một cái: “Quốc vương có thể thay đổi luật pháp. Cậu tốt nhất nên cố gắng một chút, để cho những bông hoa này cũng hết lòng cảm mến cậu, cổ gắng lên!”
Anh vỗ vai anh ấy một cái, xoay người vào phòng. “Có ý gì?”
Lục Thiên Bảo hơi sợ run lên, bỗng nhiên kịp phản ứng, hết sức phấn khởi đập cửa nói: “Quả nhiên là anh em tốt, mình nhất định cố gắng.”
Hoắc Kiến Phong khóe miệng cong lên đầy hứng thú.
Chỉ mong anh ấy biết Quốc vương của Phấn Trại là phụ nữ. Đàn ông của nội tộc cũng không vào được nữa là. Đừng nói một chồng nhiều vợ, mà còn phải tách ra ở riêng hai nơi, để xem còn có thể vui mừng đến thế nào.