Chương
Cánh cửa mở rộng ra, bọn họ có thể nhìn thấy đám người đang rất kích động ở bên ngoài, đang vây quanh Hoắc Kiến Phong mồm năm miệng mười thuyết phục anh ta, điệu bộ giống như nếu anh ta không đồng ý là không bỏ qua vậy.
Hoắc Kiến Phong nhăn mày lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Lục Thiên Bảo lo lắng ngồi xổm bên cạnh Tiêu Nhi, nói nhỏ: “Chị dâu, cô không lo lắng bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống cậu ta sao?”
Anh luôn cảm thấy những người này cũng không có ý tốt gì với Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi cũng nhăn nhẹ lại lông mày.
Nói cô không lo lắng là giả, nhưng đây lại là chuyện nội bộ của
Phấn Trại, bọn họ cũng không biết tình hình ra sao, nếu tùy tiện nhúng tay vào thì dễ người ta tóm lấy điểm yếu. Huống chi tính cách của Hoắc Kiến Phong rất quả quyết sát phạt, anh ta hoàn toàn có thể ứng phó tình cảnh nhỏ này, có lẽ bởi vì tình trạng bệnh của bà cụ, nên anh ta cũng nhân cơ hội này quan sát thêm một chút những người này.
Quả nhiên, ở bên ngoài rất nhanh liền truyền đến thanh âm kiêu căng nghiêm nghị của một người phụ nữ. “Các người đang làm cái gì vậy? Chuyện của bà chủ còn chưa có giải quyết xong, các người lại tụ tập ở đây là muốn làm phản sao?”
Dương Liễu mang theo một nhóm phụ nữ khí thế hung hăng chạy đến, trong chốc lát liền vây quanh lại người của Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp.
Hồng Nhung nhíu mày nhìn cô ta, thay đổi gương mặt tươi cười trẻ con thường thấy, thanh âm lạnh lùng nói: “Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung được. Chúng tôi tới là để mời thiếu chủ lên làm Quyền trưởng tộc, thay mặt chủ trì đại cuộc.
“Anh ta sao?” Dương liễu nhìn qua Hoắc Kiến Phong, cười khinh miệt cong môi: “Từ trước đến nay Phấn Trại đều là phụ nữ làm trưởng tộc, còn anh ta thì dựa vào cái gì? Các người nếu là có chút đầu óc thì đã không nên ồn ào ở đây, bây giờ nhân dịp sự việc còn không có lớn thì đi nhanh lên đi.”
“Trước đó Phấn Trại xác thật là không có đàn ông lên làm trưởng tộc, nhưng trước kia bà chủ cũng đã tuyên bố phá bỏ quy tắc rồi, tiếp nhận đàn ông bên ngoài trở về trại, sáp nhập trong và ngoài trại lại để cùng nhau làm lớn mạnh Phấn Trại, bây giờ để thiếu chủ tạm thay quyền trưởng tộc thì có gì là không thể chứ?”
Thanh âm Bạch Bách Hợp hơi ngừng lại một chút, ánh mắt đe dọa nhìn Dương Liễu: “Huống chi chỉ là tạm thay trong thời kỳ phi thường mà thôi. Cô mang tới nhiều người như vậy thì làm cái gì?”
Dương Liễu sắc mặt cứng đờ ra, nhưng chỉ trong chốc lát cô liền khôi phục lại bình thường, cứng cổ nói: “Các người cũng biết bây giờ là thời kỳ phi thường, đương nhiên là tôi sợ các người gây ra tình trạng hỗn loạn. Bà chủ chỉ nói là nhận về đàn ông bên ngoài nhưng cũng không có nói là anh ta. Từ xưa đến nay, vua của chúng ta cũng là bầu từng một phiếu để tuyển ra tới chứ cũng không phải là thừa kế của ai.”
Bạch Bách Hợp liếc nhìn cô ta, khinh bỉ nói: “Thế bây giờ cô muốn họp bỏ phiếu, tiết lộ ra tình hình của bà chủ để mọi người đều biết sao?”
Dương Liễu nghĩ vậy nhưng cô không dám.
Cô hung hăng nhìn chăm chăm Bạch Bách Hợp, bên trong đôi mắt cô như có một ngọn lửa đang muốn phun ra vậy: “Cô đừng quên, cô cũng là người của nhà họ Bạch, ngay cả dòng họ của mình cô cũng không cần sao?”
Bạch Bách Hợp ánh mắt hơi có rúm lại, đứng thẳng sống lưng nói: “Tôi là người nhà họ Bạch, cũng là người của Phần Trại, chỉ cần là chuyện gì tốt với dòng họ, tốt với phấn trại tôi liền nghe người đó. “Nói chuyện cũng như không.”
Dương Liễu vừa nói xong, người của hai bên cùng lúc bày ra tư thế tùy thời có thể đánh nhau, bầu không khí trên hành lang bắt đầu “giương cung bạt kiếm” lên. “Ái chà, hôm nay tất cả mọi người đều dậy sớm như vậy nha?”
Thanh âm trong sáng của một cô gái vang lên, cô mang theo nụ cười nhàn nhạt như từng cơn gió nhẹ thổi qua vậy, lại như một thanh kiếm sắc bén đánh tan bầu không khí đang giằng co trong chốc lát.
Đám người lập tức xoa dịu lại tình hình, cung kính kêu lên: “Lan cô cô.”
Lan Tô Tuyền mặc một bộ quân áo màu đỏ, giày cao gót cm, đang giảm trên tấm thảm mang theo khí thế bức người đi tới.
Cô đảo mắt nhìn qua đám người, ánh mắt chăm chú dừng lại trên thân Dương Liễu: “Bà cụ nếu mà biết mình vừa mới nằm xuống, mà các người liền đã dẫn người đấu tranh nội bộ, bà sẽ đau lòng biết bao nhiêu?”
Dương Liễu cúi đầu mím môi, không dám nói tiếp.
Lan Tô Tuyền ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp: “Năng lực và sự thông minh của thiếu chủ là không thể nghi ngờ các người cần gì nóng lòng trong chốc lát đầu? Suy nghĩ của bà chủ, mấy người làm sao có thể phỏng đoán được chứ? Việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để bà chủ nhanh chóng tỉnh lại, mà không phải là tranh đoạt những thứ không cần thiết này. Các người là đang lo lắng bạo loạn trong trại sao, nếu không biết tôi còn tưởng rằng các người đang chế tạo thêm bạo loạn đây này.”
Bị chụp mũ lớn như vậy, đám người lập tức luống cuống, vội vàng khoát tay phủi sạch liên quan. “Lan cô cô, bọn tôi cũng không có ý tứ này, chúng tôi cũng là gấp gáp.”
“Đúng vậy đúng vậy nha Lan cô cô, chúng tôi sai rồi, cũng không dám nữa.”
“Được rồi, tất cả im miệng hết đi!” Lan Tô Tuyền giọng lạnh nhạt cắt ngang, quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong: “Thiếu chủ, cậu cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Điều quan trọng nhất bây giờ đương nhiên là cơ thể của bà cụ. Đến nỗi chuyện nội bộ của Phần Trại thì nên đợi bà cụ tỉnh lại rồi nói sau.” Hoắc Kiến Phong đảo mắt đám người, trong giọng nói của anh hết sức bình tĩnh, không mang theo bất cứ tâm tình gì: “Tình huống của bà cụ có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, nếu các vị thật sự suy nghĩ cho bà cụ thì nên để sức lực của mình mà dùng trong việc truy tìm hung thủ và thuốc giải. Đến nỗi chuyện nội bộ Phấn trại thì để Lan cô cô tạm thời phụ trách là được rồi.”
“Vậy ngài thì sao?” Bạch Bách Hợp cau mày, lo lắng nói.
Mất đi bà cụ che chở, lại không có quyền lực gì trong tay, tình cảnh của Hoắc Kiến Phong bọn họ ở trong Phấn Trại sẽ trở nên hết sức lúng túng. Lúc này nếu có người ra tay độc ác với bọn họ thì e rằng bạn họ cũng không có sức để phản kháng.