Chương
Tiêu Nhi đưa tay bắt lấy hai vạt áo khoác của Hoắc Kiến
Phong “Anh cũng là của em thì sao anh dám nói không có quan hệ gì với em? Quan trọng nhất là phong thư này đưa đến trước mặt hai người chúng ta, vậy nói rõ bọn họ muốn mời hai người chúng ta. Nếu như bọn họ chỉ mời anh thì hàn phải nên làm sao cho một mình anh trông thấy thôi.”
Hoắc Kiến Phong đẩy tay của cô ra rồi năm vào lòng bàn tay mình: “Em nói đều đúng nhưng mà kẻ địch còn không rõ ràng, anh không muốn em phải theo anh mạo hiểm như vậy.”
“Chậm!” Tiêu Nhi lạnh lùng hất ra tay của anh: “Từ ngày mà anh đã trêu chọc em trở đi thì đã trễ rồi. Ngày mai, em không đi không được.”
Thấy bọn họ đã quyết định, Vân Thiên ôm gối núp ở trên ghế sa lon, nhướng mày nháy mắt mấy cái với Lucy.
Lucy liền giật mình, phút chốc mới phản ứng được, ánh mắt quét mấy lần trên người Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, im lặng nói: “Anh trai muốn em đi theo bố mẹ sao?”
Vân Thiên tỉnh bơ gật đầu nhẹ một cái.
Cẩm Thành, quán trà Bắc Dạ.
Lâu nhỏ hai tầng có hương vị cổ xưa giấu ở sau ngõ hẻm trong khu náo nhiệt của thành phố, cây đăng la quấn quanh sắc màu rực rỡ.
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đi đến cửa lớn, lập tức liền có nhân viên phục vụ mặc áo dài màu trắng tiến lên đón tiếp: “Anh Hoắc, Chị Tiêu đúng không a?”
Hoặc Kiến Phong dắt tay của Tiêu Nhi, khẽ gật đầu.
Nhân viên phục vụ cong môi mỉm cười, dùng tay làm dấu mời: “Xin chào, mời hai người đi theo tôi qua bên này” Dứt lời, dáng người thoăn thoắt đi về phía trước, rất nhanh đã dẫn Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi tiến tới phòng trà cuối hành lang lâu hai.
“Hai vị quý khách vui lòng chờ một chút, phục vụ sẽ lập tức tới ngay”
Nhân viên phục vụ mời bọn họ ngồi xuống, lần lượt châm chén trà xanh cho bọn họ, rồi lui ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại, Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi trao đổi ánh mắt, cũng không ai mở miệng, chỉ im lặng đánh giả trang trí và hoàn cảnh chung quanh bên trong phòng trà
Một lát sau, chỉ nghe tiếng “Kẹt kẹt”, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi cùng nhìn ra cửa, nhân viên phục vụ cung kính đứng bên cửa đưa tay dấu mời, ba người đang mặc quần tây áo sơ mi rất ngay ngắn lần lượt tiến vào. Người phụ nữ trung niên đi vào trước, búi tóc được tỉ mỉ cẩn thận chăm chuốt, quần áo trang sức cũng có giá trị không nhỏ, khuôn mặt lạnh như băng cùng với ánh mắt luôn hướng lên trời và hai người tùy tùng đi theo, cảm giác như là đem “Bá đạo tổng giám đốc” năm chữ sống sở sở khắc ở trên mặt vậy.
“Anh Hoắc, cô Tiêu, xin chào hai người. Cho phép tôi giới thiệu trước, tôi là Lâm Tương, người đại biểu phụ trách của tập đoàn Ngôi Sao khu vực Châu Á, hai người này là Vivian và Emma đều là trợ lý của tôi.”
Đứng ở giữa, người đàn bà mặc đồ vest màu vàng mở miệng, cùng lúc lấy ra ba tờ danh thiếp đặt ở trước mặt bọn họ.
Hoắc Kiến Phong dựa vào thành ghế, thờ ơ nhìn ba người một chút, lại nhìn ba tấm danh thiếp kia rồi nói: “Cũng không cần nói nhiều lời khách sáo, các người hẹn chúng tôi đến nơi đây rốt cuộc là để làm gì?”
Lâm Tương nhìn mấy tờ danh thiếp trên bàn rồi nhíu mày, lại nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Vivian lập tức tiến lên thu hồi lại danh thiếp, Emma lập tức kéo ra cái ghế, cung kính mời sếp mình ngồi xuống. Tiêu Nhi củi đầu xuống năm chặt bàn tay, kiềm chế lại cảm giác buồn cười của mình.
“Mẹ nó, đây cũng quả khoa trương đi chứ, mấy người này là con khi được mời tới để xiếc sao?”
Tập đoàn Ngôi Sao, tập đoàn y dược rất nổi tiếng trên toàn cầu, mặc kệ là nghiên cứu các loại thuốc hay là dược phẩm đã bản ra các thì đều xếp ở hàng đầu thế giới. Nói ngắn gọn chính là chẳng những có năng lực nghiên cứu phát minh rất mạnh mà năng lực sản xuất cũng mạnh cực kỳ, có thể được xưng là lãnh tụ gương mẫu của toàn bộ nghề này.
Nhưng mà biểu hiện trước mắt của ba người này thì nhìn có chút khôi hài…
Lâm Tương kiêu ngạo khẽ nâng cảm giống như hoàn toàn không thèm để ý biểu lộ của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong vào mắt vậy: “Chúng tôi biết các người đang tìm thuốc giải để trị liệu chứng bệnh mỹ nhân ngủ, công ty của chúng tôi có, hơn nữa còn có thể cung cấp thuốc giải cho các người không điều kiện.”
Cô ta nói đến đây, cố ý dừng một chút, chờ nhìn được sắc mặt kích động hưng phần của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, nhưng mà Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi cũng chỉ ngồi an tĩnh, mặt không cảm xúc nhìn xem cô ta, giống như lãnh đạo đang ngồi dưới dài nhìn xem nhân viên trên bục phát biểu, im lặng nói: “Mời cô tiếp tục nói vậy.
Nét kiêu ngạo trên mặt Lâm Tương cứng đờ lại, nhưng nghĩ tới đánh giá bên ngoài đối với vợ chồng này, cô thoải mái mà giật giật khỏe mỗi nói tiếp: “OK. Tôi nói thẳng điều kiện của chúng tôi.
Chúng tôi muốn thuê cô Tiêu làm nhân viên nghiên cứu cao cấp trong vòng ba năm, lương bổng phúc lợi tuyệt đối là cao hơn so với những công ty khác.
Nhưng mà cô Tiêu nhất định phải ký hợp đồng với chúng tôi, hơn nữa phải nghiên cứu thành công đạt đến tiêu chuẩn mà chúng tôi định ra.
Hoặc Kiến Phong nhíu mày, cười lạnh thành tiếng: “Tiêu chuẩn đặt ra? Còn không phải là một câu nói của các người Sao?”