Chương
Gương mặt Tiêu Nhi đỏ ửng lên, hốt hoảng tránh ra tay của anh ta, sờ về túi bên ngoài của áo khoác đang chấn động: “Là Ôn Thanh Tuấn, hẳn là đã có kết quả.”
Hoắc Kiến Phong thu hồi vẻ thất vọng trên mặt, khẽ gật đầu, ra hiệu cô cứ nghe điện thoại trước.
Tiêu Nhi nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, bên kia liền truyền đến thanh âm kích động của Ôn Thanh Tuấn: “Nhi, kết quả đã ra rồi. Con không thích hợp với Như Phương. Hai đứa hoàn toàn không giống nhau chút nào, một chút cũng không”
Không hợp thể thì ông ta kích động như vậy làm gì?
Tiêu Nhi hơi kinh ngạc, đang muốn mở miệng thì Ôn Thanh Tuấn đã nói ra: “Nhóm máu của hai đứa không giống nhau. Con không phải con gái ruột của bốt Giấy trắng mực đen, chính xác ngàn lần!”
Tiêu Nhi ngạc nhiên cầm di động, không nói ra lời.
Điện thoại bên kia, Ôn Thanh Tuấn còn đang nói mãi không ngừng: “Hừ, lúc đầu tôi đã hoài nghi cô không phải con ruột của tôi, nhưng mà không nghĩ tới điều này lại là sự thật. Mẹ cô lừa tôi nhiều năm như vậy, tôi giống như một thằng ngu dốt vậy, tôi…”
“Tôi đã biết rồi.” Tiêu Nhi ngắt lời nói. Cô cũng không tiếp tục nghe nữa liền thẳng tay cúp điện thoại.
Không phải là con gái ruột của ông ta?
Cô vậy mà không phải là con gái ruột của ông ta sao?
Cô hận bọn họ nhiều năm như vậy, ông ngoại bà ngoại cũng hận bọn họ nhiều năm như vậy!
Làm sao có thể không phải chứ? “Tiêu Nhi, em sao thế?” Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ cô ta như đang suy nghĩ điều gì, anh lo lắng hỏi. “A?” Tiêu Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng bĩnh tĩnh lại nói: “Không có gì, ông ta nói phối hình của em cũng thất bại.”
Lông mày Hoắc Kiến Phong đang nhíu chặt liền thả lỏng ra, vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô rồi nói: “Đồ ngốc, vốn dĩ cái xác suất thành công này rất thấp, em không cần cái gì cũng để ở trong lòng mình.
Ngô Đức Cường đã liên lạc lấy tủy ở các nước khác rồi, lại có cả Vân Hạo sẽ đi bệnh viện để thăm nom nữa, bọn họ sẽ được đãi ngộ vốn có. Còn có thể thay tủy thành công hay không là phải xem số mệnh của họ.”
“Vâng, em biết rồi.” Tiêu Nhi kéo tay anh xuống, cẩn thận nằm vào trong lòng bàn tay cô: “Có anh ở đây, em cũng không cần lo lắng cái gì nữa.”
Đầu ngón tay của cô lạnh buốt, Hoắc Kiến Phong nhíu mày: “Làm sao lại lạnh như vậy?”
Tiêu Nhi vội vàng rút tay về: “Có thể vừa rồi do gió thổi ở bên ngoài, em đi tắm nước nóng cho ấm lại, anh đi nghỉ ngơi trước đi.” Cô nói xong liền xoay người đi vào phòng tam.
Hoắc Kiến Phong chậm rãi theo ở phía sau, giống như cười mà không phải cười nói: “Cần phục vụ gì không?”
Tiêu Nhi trầm mặt nguýt anh một cái, rầm một tiếng đóng lại cửa phòng tắm.
Bóng đêm thâm trầm, côn trùng kêu vang.
Ảnh đèn nhỏ đầu giường tản ra tia sáng ẩm áp, nhàn nhạt bao phủ hai thân ảnh đang dựa vào nhau trên giường.
Hoắc Kiến Phong tay khoác lên vai Tiêu Nhi, đầu ngón tay vòng quanh đầu tóc mềm mại của cô: “Nhi à, anh cảm thấy lời nói vừa rồi của dì Mẫn cũng rất có lý.”
Tiêu Nhi tựa vào lồng ngực của anh, híp mắt hưởng thụ lấy an bình này, thuận miệng nói: “Lời nào cơ?”
“Thời gian đã lâu như vậy rồi mà vì cái gì bụng của em cũng không có một chút động tĩnh nào? Là anh không đủ cố gắng hay là em vẫn uống thuốc tránh thai?” Bàn tay của anh rơi vào trên bụng của cô, mang theo chút ôn nhu.
Tiêu Nhi mở mắt ra, liếc xéo lấy anh: “Nói đùa cái gì? Em tốt xấu cũng là bác sĩ, làm sao có thể không hiểu đạo lý là thuốc đều có ba phần độc được chứ?”
Cô có chút ngượng ngùng thấp giọng: “Em chỉ là sau chuyện đó thì ấn ấn hai cái huyệt vị, loại bỏ cái đó mà thôi…”
Hoắc Kiến Phong đen mặt, ánh sáng trong mặt lập tức ảm đạm đi: “Anh hiểu được, là do anh có lỗi với em, trong lòng em vẫn còn có e ngại cũng đúng, anh…”
“Phụt!” Tiêu Nhi cười khẽ, đánh gãy lời anh, nói: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy! Tất nhiên em đã quyết định đi cùng với anh một lần nữa thì chuyện của quá khứ kia tự nhiên là em đã bỏ qua rồi. Chỉ là hoàn cảnh phía trước của chúng ta cũng không ổn định lắm, mà anh cũng không có nói muốn có con, em còn tưởng rằng anh không muốn chứ!”
“Làm sao lại thế? Chỉ cần là con chúng ta, anh đương nhiên đều muốn.”
Trong giọng nói của Hoắc Kiến Phong mang theo chút ảo não, anh cho là loại chuyện này như nước chảy thành sông, căn bản cũng không cần nói. Nhưng đối mặt ánh mắt vô tội của Tiêu Nhi, anh chỉ có thể đem tất cả vấn đề đều gánh vào trên người mình: “Là anh không tốt, hẳn là anh nên thể hiện rõ ràng thái độ của mình…
Tiêu Nhi nhìn xem bộ dáng thành khẩn của anh, cười cong lên cả lông mày: “Em không đùa với anh nữa, không phải vấn đề của anh đâu.”
Cô ngồi thẳng người, lôi kéo tay của anh, chân thành nói: “Kỳ thực, là vấn đề của chính em. Trước kia em ngã xuống sườn núi rồi rơi xuống nước, cơ thể em bị khí lạnh ăn mòn, rất yếu đuổi. Thời điểm mang thai Vân Thiên thì phần lớn thời gian em đều phải nằm trên giường để tĩnh dưỡng, sau khi sinh con xong lại tổn thương thêm chút nguyên khí.”
“Những năm gần đây, mặc dù em một mực châm cứu cho bản thân mình, còn dùng thêm thuốc để dưỡng tốt bản thân, nhưng cho dù em có là bác sĩ, thì em cũng không có biện pháp để cho bản thân mình khôi phục lại như lúc ban đầu trong thời gian ngắn được.”
Hoắc Kiến Phong ngồi dậy, ôm cô vào trong ngực: “Xin lỗi em, Nhi, đều là bởi vì anh mới khiến cho em chịu nhiều đau khổ như vậy, xin lỗi em!”