Chương
Sắc mặt bà cụ Hoắc lộ vẻ vui mừng, bà cũng đau lòng cho hai đứa nhỏ này: “Cháu ngoan, tâm ý của con bà nội cũng biết, Tiêu Nhi cũng biết. Nhưng mà con phải hiểu rõ, Tiêu Nhi cũng giống như con, là người rất mạnh mẽ. Tất nhiên con bé đã đưa ra quyết định gì thì coi như bây giờ con có chạy tới tìm nó cũng được ích lợi gì đâu chứ? Con cam lòng đứng mặt đối lập với nó sao, giằng co lẫn nhau với nó sao, làm cho nó vào tình trạng khó xử sao?”
Hoắc Kiến Phong yên lặng.
Anh không nỡ lòng bỏ, anh chỉ muốn đứng tại bên cạnh cô, vĩnh viễn cùng cùng một trận tuyến với cô.
Bà cụ Hoặc thấy anh chần chờ, tiếp tục nói: “Giữa vợ chồng, điều quan trọng nhất chính là tin tưởng. Mặc kệ Tiêu Nhi làm ra bất kỳ quyết định gì, con cũng nên tin tưởng con bé mặc kệ mọi thứ. Huống chi từ trước tới nay con bé cũng rất biết suy nghĩ, cũng không phải là một người hành động lỗ mãng.”
Trị bệnh cứu người là khái niệm đã sớm khắc sâu vào trong đầu của Tiêu Nhi, mà tập đoàn Ngôi Sao là mục tiêu mà khi cô sáng lập tập đoàn TN đã hướng tới, đối với một người nằm giữ sự nghiệp và lý tưởng mà nói, nếu như không có độc dược và uy hiếp thì không ai có thể ngăn cản cô gia nhập vào công ty đứng đầu ngành nghề như thế cả.
Nhưng mà vấn đề bây giờ là bọn họ lại lựa chọn thủ đoạn mờ ám…
Nghĩ tới đây, Hoắc Kiến Phong vẫn cảm thấy không yên lòng: “Bà nội, con…”
“Ồ, mấy người đang làm cái gì đó?” Hoắc Tuấn Nghĩa sải bước mà từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bốn người đang lôi lôi kéo kéo, kinh ngạc lớn tiếng nói: “Khi nãy mới vào có gặp một người bên chuyển phát nhanh. Người gửi đồ là em dâu, người nhận là Phong. Phong, hai vợ chồng em đang chơi trò gì thế?”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, lập tức đẩy dì Mẫn và Hoắc Kiến Sơn ra, đi qua đoạt lấy bưu phẩm, tay không trực tiếp xé mở.
Hộp giấy lớn cỡ bàn tay, một cái bình nhỏ trong suốt và một phong thư.
Hoắc Tuấn Nghĩa tò mò rướn cổ lên: “Ôi trời, tối hôm qua hai người các ngươi còn ở cùng một chỗ vợ chồng tình cảm. Hôm nay lại tặng quà, thức ăn cho chó này có phải tới quá ngọt quá nhiều rồi hay không, là muốn làm cho con chó độc thân như tôi đây nghẹn chết hay sao?”
Hoắc Kiến Phong không nói gì, nhanh chóng mở thư ra. “Cháu câm miệng lại đi, không muốn làm chó độc thân thì nhanh đi tìm vợ, đừng có lại ở đây làm loạn.” Bà cụ Hoắc lạnh lùng liếc Hoắc Tuấn Nghĩa một mắt, ghé mắt nhìn về phía phong thư trên tay Hoắc Kiến Phong.
Giấy A trắng như tuyết, hẳn là Tiêu Nhi tiện tay lấy, phía trên dùng bút máy viết rất chỉnh tề: “Phong, khi anh nhìn thấy phong thư này thì em đã ký kết xong với nhóm người của Lâm Tương và rời đi rồi. Đừng đi tìm em, cũng không cần tìm em. Mau đem thuốc giải đưa về lâu đài cổ, thời gian của bà cụ cũng còn không nhiều.
Độc tố trong cơ thể bà cụ lưu lại càng lâu thì tổn thương đến thân thể bà cụ càng lớn. Đương nhiên là anh vẫn nên đưa cho Thiên Bảo xem trước, nếu như không có vấn đề thì để cho bọn họ dựa theo phương pháp mà sử dụng một cách hợp lý cho bà cụ.
Mặt khác, nhân khi em không ở đây thì anh hãy chiếu cố Vân Thiên cho thật tốt, cổ gắng bồi dưỡng tình cảm bố con hai người. Chờ em thu xếp xong thì sẽ trở về liên lạc cùng hai bố con. Đến lúc đó cũng đừng nói em không có cho hai bố con cơ hội ở cùng một chỗ nha.”
Cuối phong thơ, Tiêu Nhi vẽ một khuôn mặt tươi cười rất lớn.
Trong đầu bất giác hiện ra dáng vẻ cô đang cười, lông mi cũng cong lên, Hoắc Kiến Phong ảo não bất đắc dĩ thở dài.
Bà СЏ Hoặc trấn an nói: “Yên tâm đi, con đã quá thông minh mà Tiêu Nhi lại tính toán cả con trong này thì nhất định nó sẽ không có chuyện gì. Con vẫn là ngoan ngoãn dựa theo lời nói của nó mà làm, trước tiêu trị bệnh cứu người đã.”
“Đúng vậy cậu ba, cậu ba thật sự muốn tìm mợ ba, cậu cứu người xong xuôi lại đi tìm cũng không muộn. Bọn họ mời mợ ba đi làm việc thì nhất định sẽ không dám tùy tiện tổn thương mợ ba đầu.” Dì Mẫn hùa theo nói.
Hoắc Kiến Phong lắc lắc bình thuốc nhỏ chứa bột màu trắng trong tay, anh nhíu lại lông mày: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm điều này đầu tiên.”
Cùng lúc đó, sân bay.
Lâm Tương đang mang theo Tiêu Nhi đi mua vé: “Cô Tiêu, đây là chỗ ngồi của cô, mời cô tới bên này.”
Cô ta đã thay đổi thái độ lạnh lùng hôm qua, cười ôn nhu lại hiền lành.
Tiêu Nhi nhíu mày ngồi xuống: “Giám đốc Lâm biến hóa rất lớn so với ngày hôm qua.
Đây là sách lược ký hợp đồng của các người sao?”
“Xin lỗi cô Tiêu, hôm qua chúng tôi không phải muốn nhắm vào cô mà là nhắm vào Phấn Trại. Bởi vì chúng tôi biết bà lão ở Phấn Trại kia có ý định để cho anh Hoắc tiếp nhận ngôi vua của Phấn Trại, cho nên…”
Lâm Tương ngồi xuống sát bên Tiêu Nhi, lúng túng nhếch mép một cái: “Nhưng mà xin cô Tiêu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì quan hệ giữa cô và anh Hoắc mà nhằm vào cô. Bây giờ cô đã ký kết hợp đồng thì đã là một thành viên của tập đoàn Ngôi Sao chúng tôi rồi. Chúng tôi sẽ xem người nhà của nhân viên là người nhà của mình. Mặc kệ chức vụ cao thấp. Mặc khác nghiêm chỉnh mà nói thì từ giở đi, tôi liền được xem là phụ tá của cô. Có chuyện gì cũng có thể tùy lúc nói cho tôi hay.”
“Ồ ?” Tiêu Nhi trên dưới dò xét Lâm Tương vài lần: “Có làm trợ lý cho tôi sao?”
Lâm Tương thản nhiên gật gật đầu: “Đúng vậy. À đúng Cô Tiểu, vừa rồi cô tới đây, cô còn có chuyện gì muốn làm hay không, hoặc có nói với ai không?
Tiêu Nhi nhìn một chút ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: “Không có.” Người mà cô lo lắng nhất thì cô đã thông báo rồi. “Được rồi cô Tiêu, vậy cô trước tiên nghỉ ngơi một chút, có gì cần tùy thời ra lệnh cho tôi.”
Lâm Tương cung kính gật gật đầu về phía cô, tự sửa sang lại tài liệu.