Viễn Hi Đình bước đi thật chậm trong đêm tối, ánh đèn đường nhàn nhạt giọi từ trên cao xuống, vẽ nên một chiếc bóng lờ mờ đi theo phía sau lưng cô.
Cô dừng bước trước trạm xe buýt chờ xe, lặng thầm đưa mắt nhìn người qua kẻ lại trước mặt, cõi lòng bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng đến lạ.
Trong tâm trí của cô dần hoài niệm về những tháng ngày cô ruột và chị gái vẫn còn sống trên đời, ba người một nhà tuy không được đủ đầy nhưng vui vẻ biết bao.
Ở hiện tại, chỉ còn lại một mình cô, mà tất cả trong chớp mắt đều biến thành kỷ niệm.
Mười năm rồi…
Trong mười năm ấy đã có không ít lần cô cảm thấy chênh vênh và đơn độc.
Giữa thế giới hàng tỷ người, cô rất muốn tìm một bờ vai để tựa vào, nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở lòng với ai được.
Quay đi quẩn lại, người có thể khiến cô yên tâm dựa vào cũng chỉ có một mình anh.
Từ khi ở bên cạnh anh, cô dường như đã quen thói ỷ lại, mỗi lần gặp chuyện là sẽ nhớ tới anh đầu tiên.
Cô cũng đã quen với việc, vào những lúc mình gặp bắt trắc đều có anh đứng ra bảo vệ, bất kể là cả thế giới ruồng rẫy cô thì anh vẫn không bỏ mặc.
Nhưng cô biết, có những chuyện bản thân cần phải tự mình đối mặt.
Để có thể ở bên anh, cô phải chấp nhận hiện thực và bứt phá giới hạn của bản thân.
Tình yêu cần sự cân xứng, không thể cứ mãi nhận lại mà không cho đi.
Sau cơn mưa, mặt đường lênh láng nước, thi thoảng có gió thổi qua khiến nhành cây rung rinh, rũ xuống những hạt mưa li ti lên trên đôi bả vai hơi run run vì lạnh của Viễn Hi Đình.
Ngồi nghĩ ngợi một lúc lâu, cô mới lấy di động từ túi xách ra, vừa mở sáng màn hình, đã thấy mười cuộc gọi nhỡ của anh.
Cô vội vàng nhấn nút gọi lại.
Cùng thời điểm đó, tại thành phố Vân Hải, Cận Thời Xuyên đang ở trong phòng họp, nhưng thần trí chỉ mải tập trung vào chiếc điện thoại, hoàn toàn không nghe lọt tai nội dung cuộc họp.
Suốt cả buổi chiều, anh đã gọi tổng cộng mười cuộc, nhắn mười tin nhắn, nhưng cô chẳng hồi âm tiếng nào.
Thường ngày cho dù có bận tới đâu thì giờ này cô cũng đã xong việc rồi mới phải, tại sao vẫn không gọi lại cho anh?
Sự lơ đễnh của anh khiến không khí trở nên ngột ngạt, mấy con người ở trong phòng họp đều không ai dám thở mạnh, bất luận muốn làm gì cũng phải lén quan sát sắc thái biểu tình trên mặt Cận Thời Xuyên trước đã, thấy không có vấn đề gì mới dám tiếp tục.
Màn hình di động đặt trên bàn sáng lên, kèm theo đó là tiếng rung mãnh liệt, Cận Thời Xuyên ngay lập tức hoàn hồn, cầm di động lên, nhấn nút nghe máy.
Bên kia vang lên chất giọng nữ trầm: “Xuyên Xuyên, đang làm gì đó? Xong việc chưa?”
Anh lạnh lùng buông câu: “Vẫn chưa.”
Cô lại hỏi: “Sao muộn thế?”
Thanh âm của đầu giây bên kia lại càng lạnh hơn: “Đang họp.”
Khẽ thở dài trong lòng, cô cố gắng để không vỡ oà, gió lạnh phả vào mặt làm cô tỉnh táo hơn, nhưng giọng nói vẫn hơi run run vì cố nín khóc.
“Ò.
Hôm nay em cũng bận tới giờ này mới xong.”
Anh im lặng một lúc, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Em bận tới mức không thể dùng mấy giây nghe điện thoại của anh cơ à?”
Nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen mịt, bặm chặt môi để không khóc thành tiếng.
Rất lâu sau, cô mới điều chỉnh được tâm trạng, đặt ống nghe sát miệng, nỉ non cất tiếng: “Không phải.
Em xuống kho kiểm tra hàng mẫu, giờ đang ngồi chờ xe buýt giữa đường đây.”
Anh có thể nghe ra giọng cô rất khác, mi tâm ngay lập tức nhiu lại, anh hỏi: “Em sao thế?”
Cô cười gượng một tiếng: “không sao.
Chỉ là hơi nhớ anh thôi.”
Cơn giận trong anh phút chốc tiêu biến, chỉ còn lại nỗi lo khó diễn tả thành lời.
“Có phải bị ai bắt nạt rồi không?”
Thời khắc này cô thật sự rất muốn ôm anh, yên tâm ngã vào lòng anh giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện tại anh không ở Tây Thành, cho dù cô có nói ra cũng chỉ làm anh lo lắng thêm thôi.
Cô cố đè nén xúc động trong lòng mình xuống, cười thật tự nhiên.
“Trong mắt anh… em yếu đuối như thế sao?”
Anh không do dự mà gật đầu: “Ừm.”
“Em không sao thật mà.” Cô cố tình lảng sang chuyện khác: “Ngày mai anh quay về đúng không? Buổi nào thế?”
Âm thanh lạnh lùng quen thuộc lại vang lên bên tai cô: “Buổi tối.”
Cô lại hỏi: “Ò… Anh muốn ăn gì? Em đích thân vào bếp nấu cho anh.”
“Gì cũng được.” Anh qua loa đáp lại, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Thực ra, chỉ cần là món ăn do cô nấu thì anh đều ăn rất ngon miệng.
Từ bé tới lớn, cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất hỏi anh muốn ăn gì.
Hồi còn nhỏ, ông nội luôn luôn bận, anh thường ăn cơm ở nhà chú thím, họ chưa bao giờ hỏi anh thích gì, mà chỉ nấu theo sở thích của họ, mặc kệ anh có ăn được hay không, cũng không ai nhận ra là anh bị dị ứng với thịt bò, dăm ba bữa thím lại dùng bò làm món chính.
Sau này khi quen với Viễn Hi Đình, cho dù anh không nói nhưng cô vẫn tinh tế nhận ra là anh bị dị ứng với thịt bò, từ đó về sau, mỗi lần hai người ra ngoài ăn, cô không còn động tới món nào liên quan tới thịt bò nữa.
Cô còn nói: “Em hiểu mà, em cũng bị dị ứng với hải sản, nhìn thấy người khác ăn ngon miệng sẽ rất thèm, nhưng nếu ăn vào sẽ rất khổ, cho nên tốt nhất là đừng ai ăn cả.”
Giọng nói lanh lảnh của cô lại vang lên cắt đứt đi dòng suy nghĩ của anh: “Anh sao thế? Giận vì em không nghe điện thoại của anh à?”
Sững người trong vài giây rồi anh lắc đầu.
“Không có.”
“Anh có.” Cô khẳng định chắc nịch.
Anh cũng không che giấu nữa: “Có việc gì phải báo với anh ngay lập tức, không được tự mình cam chịu.”
“Em biết rồi mà.” Cô mím môi cười thầm, bao nhiêu gánh nặng trong lòng đều không cánh mà bay đi.
Vừa hay xe buýt cũng tới, cô nói: “Xe tới rồi, anh làm việc đi, tạm biệt.”
“Ừm… tạm biệt.” Cận Thời Xuyên cúp máy xong liền đứng dậy, lạnh nhạt buông tiếng: “Tan họp.”
Bóng lưng của Cận Thời Xuyên khuất sau cánh cửa bằng kính, đám người còn lại mới dám thở phào.
Có người tò mò hỏi: “Trợ lý Từ, ai gọi cho tổng giám đốc thế?”
“Ai mà có khả năng gọi một cuộc điện thoại liền khiến cho tổng giám đốc thay đổi thái độ ngay lập tức vậy?” Có người khác lại nói.
Từ Triệt phẩy tay: “Không biết, không biết, đừng hỏi nữa.”
Viễn Hi Đình ngồi trên xe buýt, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài khung cửa kính.
Trời lại đổ mưa, cơn mưa không quá lớn nhưng khá nặng hạt, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua xô ngã dòng nước trong suốt bắn tứ tung lên trên mặt kính trắng xoá.
Cơn mưa đêm nay kéo thật dài, dài như thể sự trống trải của cô ngay lúc này vậy.
Cô nâng bàn tay trắng ngần lên giữa không trung, nhẹ nhàng chạm tới những giọt nước trong suốt lạnh giá qua lớp cửa kính, trong đáy mắt ẩn hiện sự mơ hồ.
Kể từ sau khi bước chân vào cửa Cận gia, hiểu hơn về cuộc sống của anh, cô lại càng cảm thấy thương Cận Thời Xuyên gấp bội.
Cô cũng dần hiểu ra, muốn ở bên cạnh anh, cô bắt buộc phải học cách sống cô độc và mạnh mẽ.
Thế giới tài phiệt chỉ là cái vỏ bọc cho những cuộc đấu tranh ngầm, gia sản càng lớn thì mức độ càng cam go.
Nhà họ Cận được xếp vào hạng nhất nhì cả nước, lại càng khó tránh khỏi những xung đột ngầm.
So với Cận Cổ Quân luôn có một người mẹ ra sức bảo vệ thì Cận Thời Xuyên đáng thương hơn nhiều, bất kể làm gì cũng đều chỉ có một mình.
Mặc dù, Tôn Lệ Vân là người đàn bà mưu mô, nhưng không thể phủ nhận bà ta là một người mẹ tốt, luôn dành hết mọi thứ cho con trai mình.
Có phải chăng giữa thế giới cô độc của mình, anh cần tìm một người đồng hành không bao giờ bỏ anh lại?