Cận Thời Xuyên hồng hộc xông vào cửa biệt thự của chú thím hai, lạnh lùng hỏi người hầu: “Thím tôi đâu?”
“Bà chủ đang dắt chó dạo trong vườn ạ”.
Cô người hầu run rẩy chỉ về hướng vườn hoa cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng chó sủa, Tôn Lệ Vân liền ngẩng đầu lên nhìn, môi liền nở nụ cười đầy giả tạo.
“Thời Xuyên tới đó à.
Mới gặp ban nãy mà cháu còn đến đây tìm thím là có việc gì sao?”
Anh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn hỏi thím đã làm gì vợ tôi?”
Tôn Lệ Vân vẫn cười, ánh mắt tràn ngập tà ác: “Làm gì là làm gì? Con hỏi vậy là có ý gì?”
Con người Cận Thời Xuyên trước nay không ưa dài dòng, càng không nói tới hai lần.
Nếu Tôn Lệ Vân vẫn nhất quyết không nhận lỗi thì anh cũng không cần phải nói nhiều.
Liếc mắt thấy cây kéo tỉa cành treo trên nhành cây bên cạnh, anh liền với tay đoạt lấy, ném một đường thẳng về phía Tôn Lệ Vân.
Chiếc kéo nhọn hoắt như mũi tên lao tới, cắm lên đầu con chó của bà ta, nó lập tức ngã xuống, máu chảy thành sông.
Tôn Lệ Vân sững sờ, đôi con ngươi mở to ra, tay chân run bần bật, một vài giọt máu chó bắn lên quần áo của bà ta.
Gương mặt Cận Thời Xuyên vẫn lạnh như thường, không một chút biến đổi sắc thái, ánh mắt anh tràn ngập hung ác, giọng nói nhuốm đầy tà mị.
“Đây chỉ là cảnh cáo thôi! Nếu có lần sau sẽ không phải chó chết đâu…”
“Vợ tôi, tôi tự quản, không cần ai phải xía vào.
Tôi ghét nhất là những người thường lấy cái mác người nhà ra để quản chuyện của tôi.“
Cho tới khi anh đi khuất, Tôn Lệ Vân vẫn không hết hoảng, thân thể vô thức ngã xuống, vài giây sau mới kịp phản ứng quay sang ngó con chó bên cạnh, mũi kéo vẫn nằm ở giữa sọ, hai mắt nó mở to ra, nhưng lại không động đậy nữa.
Bà ta hoảng hốt trượt người lùi về phía sau, mặt tái mét như không có giọt máu nào cắt qua.
Cho tới khi cô giúp việc chạy tới đỡ thì bà ta mới đứng dậy được.
Vừa vào nhà liền gặp ngay Cận Cổ Quân.
Anh ta sững người nhìn máu trên quần áo Tôn Lệ Vân, ngơ ngác hỏi: “Mẹ… sao thế? Máu ở đâu ra vậy?”
Tôn Lệ Vân lạnh tới sống lưng, ngước ánh mắt sợ hãi lên nhìn Cận Cổ Quân, cả người run lên bần bật, lời nói như bị một bàn tay vô hình chặn lại ngang cổ họng, cố mãi mới thoát ra được khỏi cửa miệng.
“Là… máu… của… con… Herry…”
“Herry… Herry làm sao?” Cận Cổ Quân hỏi tiếp.
“Chết rồi.” Tôn Lệ Vân hồn vía như bay trên mây, không cách gì thanh tỉnh nổi.
Sau một lúc im lặng, Cận Cổ Quân lại hỏi: “Sao lại chết?”
Tôn Lệ Vân lắp bắp: “Là… Cận… Thời… Xuyên… giế.t chết.”
Lại là Cận Thời Xuyên.
Ban nãy, Cận Cổ Quân vừa mới đi đón Chu Nham Điềm ở quán bar trở về, trong khi say cô ta vẫn luôn miệng gọi “anh Xuyên, anh Xuyên”.
Giờ đây lại tới lượt Tôn Lệ Vân bị anh doạ cho sợ hãi như thế!
Cận Thời Xuyên đúng là đáng chết mà.
Ánh mắt Cận Cổ Quân ngưng tụ một cỗ âm trầm tràn ngập màu đen tối.
Khi Cận Thời Xuyên về tới biệt thự thì Viễn Hi Đình vừa mới tắm xong, anh không nói không rằng lao tới ôm cô, cái ôm tràn đầy thâm tình và ấm áp, lại giống như anh muốn hiến dâng linh hồn của mình cho cô vậy.
“Anh sao thế?” Cô bị anh ôm chặt cứng trong lồng ngực, không cách gì thở nổi.
“Còn ôm thế này là em tắt thở thật đấy!”
Lúc này anh mới dần nới lỏng vòng tay mình ra, nhưng nhất định không chịu buông.
Anh dùng lực khuỷu tay nhấn đầu cô xuống nơi lồng ngực đang đập rộn ràng của mình, hơi thở nặng nề thều thào ra mấy chữ đầy khó khăn.
“Đình Đình… im lặng như thế này một lúc có được không?”
“Được…”
Cô không nói gì, anh cũng thinh lặng, chỉ có cái ôm là vẫn triền miên kéo dài.
Tại thời điểm đó, vòng tay ấm áp chỉ đại diện cho niềm hạnh phúc, không hề tồn tại xúc tình.
Hôm sau là ngày nghỉ, Cận Thời Xuyên thức dậy từ sớm, tận tay chuẩn bị bữa sáng cho mẹ con Viễn Hi Đình.
Cửa hai căn phòng cùng lúc mở ra, anh ngẩng đầu lên nhìn, khoé môi cười nhẹ: “Mau xuống ăn sáng đi.”
Viễn Nhiên thoăn thoắt chạy xuống bậc thang, xông thẳng tới bàn ăn, kinh ngạc “wow” lên một tiếng: “Bố cừ thật đó.
Còn biết nấu ăn cơ à! Có gì bố không biết nữa không?”
Vừa nghe đã biết Viễn Nhiên cố ý xua nịnh, bánh mì với trứng chiên thì có gì khó cơ chứ, cộng thêm mỗi người một ly sữa nghiễm nhiên trở thành bữa sáng hoàn hảo.
Viễn Hi Đình cũng vừa đi tới, cô xoa đầu con gái, rồi nói: “Có đó.
Bố của con không biết bơi, có lần suýt chết đuối nữa đó.”
“Thật sao?” Viễn Nhiên hai mắt kinh ngạc.
“Thì ra bố cũng là người.”
Viễn Hi Đình và Cận Thời Xuyên nhìn nhau, cùng bật cười thành tiếng.
Trên bàn ăn, anh hỏi: “Hôm nay được nghỉ hai mẹ con có muốn đi chơi đâu không?”
Viễn Nhiên cắn ăn miếng bánh sandwich, miệng căng phồng lên.
Cô bé vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói: “Con không đi đâu, hai người đi đi.”
Cận Thời Xuyên chưa kịp mừng thì chiếc bóng đèn khác liền xuất hiện.
Ôn Diên lịch lãm từ ngoài đi vào, một cánh tay dơ lên không trung, cười cười chào hỏi: “Good morning.”
“Cậu tới làm gì?” Cận Thời Xuyên âm lãnh liếc nhìn Ôn Diên, trong lòng không ngừng chửi rủa.
“Tới thăm cậu.
Lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi, nên muốn tới hỏi xem hôm nay cậu có nhã hứng không?” Ôn Diên tự nhiên ngồi vào bàn ăn, lấy một lát bánh mỳ không lên gặm.
“Cậu điên à.
Hai thằng đực mà ra ngoài chơi cái nỗi gì.” Cận Thời Xuyên quát thẳng vào mặt Ôn Diên.
“Đi đi… em gọi thêm cả Lưu Đào nữa.” Cận Thời Xuyên chưa kịp đuổi Ôn Diên đi thì lại có một Lưu Đào xuất hiện, đành thôi, anh chỉ có thể âm thầm chấp nhận.
Viễn Nhiên nói: “Con đổi ý rồi, con cũng muốn đi.”
Ăn xong bữa sáng, họ cùng nhau xuất phát đi ngoại ô ngắm biển.
Ôn Diên lái xe, Lưu Đào ngồi ghế phụ trước, gia đình Viễn Hi Đình ngồi ở phía sau.
Chiếc xe hạng sang đi dọc theo hướng cao tốc rời khỏi trung tâm thành phố, sau đó xe rẽ hướng tới làng chài nhỏ ven biển.
Suốt cả con đường, hai bên hàng cây xanh tươi mọc um tùm, bóng râm sà xuống trên mặt đường nhựa nóng nực.
Xe chạy lên xuống mấy con dốc liên tiếp, rồi rẽ ngang đi men theo một đoạn vực thẳm chót vót, cuối cùng bãi biển mộng mơ cũng hiện ra trong tầm mắt họ.
Nơi này khá hoang sơ, do đường đi vừa cao lại vừa dốc nên rất ít được khai thác, chủ yếu là khách du lịch tới tham quan cảnh quang hoang dã, khí hậu vừa mát mẻ trong lành vừa dễ chịu thư thái.
Tới đây, dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào xô bồ của thành phố.
Ở đây không có khách sạn hay resot năm sao, mà chủ yếu là những homstay nhỏ lẻ, phòng ốc không được rộng rãi, nhưng wie biểu siêu đẹp.
Sáng sớm thuận tiện ngắm nhìn bình minh rực rỡ, chiều tà lại được chiêm ngưỡng ánh tịch dương cùng váng chiều mộng mơ.
Sau khi nhận phòng, họ dẫn dắt nhau ra bờ biển, hai người đàn ông ngồi trên phiến đá lớn ở trên bãi cát ngắm nhìn ba cô gái nô đùa với nước biển.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một chút khô khan và mằn mặn đặc trưng của biển.
Ôn Diên hỏi: “Hai người làm lành rồi à?”
“Ừm…” Cận Thời Xuyên gật đầu, sau đó lại chọc Ôn Diên.
“Thích người ta sao không nói?”
“Thích ai?” Ôn Diên vờ ngờ nghệch hỏi lại.
Cận Thời Xuyên bật cười: “Lưu Đào.”
“Cậu điên sao?” Ôn Diên ra vẻ hờ hững.
“Tôi còn lâu mới yêu cô gái nam không ra nam, nữ không ra nữ đó.”
“Rất có thể cô ấy chính là khắc tinh cho kiếp đào hoa của cậu.” Cận Thời Xuyên nhướng mày, nói rất nghiêm túc.
“Sao có thể?” Giọng Ôn Diên đột nhiên hạ thấp xuống, giống như sợ người khác nghe thấy.
“Kể cả tôi có thích người ta thì chắc gì người ta đã đồng ý.”
Cận Thời Xuyên chống tay ngả người ra sau, ưỡn ngực đón ánh nắng chiều hiu hắt.
“Không thử làm sao biết.
Nhưng khi nào cậu chắc chắn rồi hãy theo đuổi cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ không giống với những cô bạn gái trước của cậu đâu.”
Ôn Diên biết chứ, chính vì lẽ đó mà anh ta luôn do dự.
Nếu là trước kia, chỉ cần anh ta thích, chắc chắn sẽ cật lực theo đuổi.
Nhưng với một cô gái đầy lý trí như Lưu Đào sợ rằng sẽ khó lòng chấp nhận anh ta.
Tuy nhiên, khi con người ta càng cố giấu đi tâm tư lại càng dễ để lộ ra ngoài.