Sau khi ăn xong bữa tối, năm người chia thành hai nhóm rẽ về hai ngả.
Lưu Đào cố tình dắt theo Viễn Nhiên nhường lại cơ hội riêng tư cho Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình.
Anh nắm tay cô dạo bước trên bãi cát mênh mông, bóng đêm như nuốt chửng biển cả, con người lại càng trở nên nhỏ bé.
Gió biển lành lạnh thổi qua khiến mái tóc ngang vai của Viễn Hi Đình bay bay, cơ thể cô hơi run, nhiệt độ cũng dần hạ thấp.
Cận Thời Xuyên ngừng bước, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, sau đó lại sải rộng cánh tay, ôm cô vào lòng.
Suốt cả quá trình anh không nói một câu gì nhưng mỗi một hành động đều khiến cô cảm thấy ấm áp.
Cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười, anh cúi xuống hôn lên môi cô, vội vàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng mật ngọt lại chảy dài từ trên đôi môi đỏ mọng vào tận đáy lòng cô.
Sau một lúc dạo mệt, hai người ngồi xuống trên cát nghỉ ngơi, cô dựa đầu lên vai anh, anh hơi nghiêng người về phía cô, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn biển đêm, đôi lúc lại cúi xuống chiêm ngưỡng sắc đẹp của người trong lòng, trái tim rộn rã hơn cả nhịp sóng vỗ.
Cô hỏi anh: “Xuyên Xuyên, anh có thích biển đêm không?”
Anh nhếch nhẹ khoé môi, thành thật đáp: “Chỉ cần ở cùng em thì cái gì anh cũng thích.”
Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của anh, mỉm cười rực rỡ: “Cảm ơn anh.
Cảm ơn vì đã bao dung cho em, cảm ơn vì anh vẫn chọn ở bên cạnh em thêm lần nữa.”
“Là anh không thể quên được em, luôn ỷ lại vào em.
Mười năm sống trong bóng tối đơn độc, bỗng nhiên gặp lại em giống như nhìn thấy ánh sáng, không cách gì ngừng bước về phía em được.” Cận Thời Xuyên cũng cụp sâu mí xuống nhìn cô.
Thời gian và không gian như chững lại tại khoảnh khắc đó.
Tức cảnh sinh tình, anh chầm chậm cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nóng bỏng mút mát lấy bờ môi mềm không cách gì dừng lại.
Dưới bóng tối không tỏ, cảm xúc thăng hoa, khiến cánh môi anh càng thêm mãnh liệt, tham luyến muốn nuốt trọn đôi môi ngọt lịm của cô.
Hôn là sự quyện lẫn tâm hồn vào nhau, từng bước từng nhịp chiếm trọn cảm xúc của nhau.
Chỉ khi hai người hoà làm một, thì nụ mạnh bạo và dữ dằng tới đâu cũng đều trở nên ngọt ngào.
Cô thừa nhận, anh rất có khả năng hôn, mỗi một lần chiếm hữu môi cô, sẽ để lại những cảm xúc khác nhau, lâu dần trở thành nghiện.
Gió đêm thổi mạnh cũng chẳng thể nào xua đi sự nóng bỏng trong hơi thở của anh.
Bóng đêm bao la cũng không cách gì nuốt chửng được con dã thú chiếm hữu trong người anh.
Mỗi một khoảng khắc qua đi, mật ngọt trong lòng cô như tan chảy.
Chỉ tới khi cả hai đều thở mệt, nụ hôn mới kết thúc.
Anh dùng lưỡi liế.m nhẹ quanh vành môi, giống như để để lưu giữ trọn vẹn sự ngọt ngào của hơi thở cô còn sót lại.
Sau đó, cả hai đều im lặng, hít thở sâu để lấy lại nhịp thở bình thường.
Qua một lúc, Viễn Hi Đình chợt hỏi: “Xuyên Xuyên… nếu như anh không gặp lại em thì sẽ thế nào?”
Bóng đêm thu lại trong đáy mắt Cận Thời Xuyên, anh hờ hững nói: “Không biết.
Chắc là cả đời sẽ mắc bệnh tương tư.”
Cô nhịn cười tới đỏ mặt: “Anh… không định yêu một ai khác sao? Dù là vậy thì em cũng sẽ không trách anh đâu.”
“Cũng muốn lắm chứ.” Anh ngừng lại khoảng vài giây, dùng tay nhấn đầu cô vào trước lồng ngực trái, nơi trái tim đang ngự trị vó ngựa truy phong dồn dập.
“Nhưng nó không cho phép anh phản bội lại em.”
Những tháng ngày xa cô, anh còn không biết là mình có thể sống được tới ngày mai hay không, thì lấy đâu ra thời gian để yêu thêm một ai khác.
Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, tới cái thứ hai liền say như điếu đổ, dù đau dù khổ vẫn cứ say.
Cận Thời Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nơi có bóng đêm vô tận, ảo não cất tiếng nói: “Nếu lần này em lại thêm một lần nữa ngang nhiên bước ra khỏi cuộc sống của anh thì chắc chắn anh sẽ không thể vực dậy được nữa.
Hoặc là ở bên nhau không bao giờ cách rời, hoặc là mãi mãi không bao giờ gặp lại.”
Cô vòng tay ôm lấy anh: “Thời gian qua anh vất vả rồi, từ nay về sau anh không còn phải cô đơn nữa vì sẽ có em bên cạnh.”
Bờ môi anh lại không kìm được mà cúi xuống hôn cô thêm lần nữa, bao nhiêu niềm hạnh phúc nơi cõi lòng anh đều ào ào tuôn ra, hoà lẫn vào trong nụ hôn đó.
Cùng thời điểm ấy, ở một không gian khác, Lưu Đào dắt Viễn Nhiên đi trước, Ôn Diên bước theo sau, trong khoảng không yên tĩnh, dưới bóng đêm ngập tràn, ánh mắt anh ta nhìn Lưu Đào trở nên sáng rực như thu gom cả trời sao vào bên trong đó.
Trái tim nơi lồng ngực Ôn Diên không chịu ở yên, thêm một lần nữa rạo rực.
Giữa lúc đó, Lưu Đào đột nhiên quay lại: “Anh làm gì thế? Đàn ông đàn ang mà lề mà lề mề.”
Ôn Diên hơi nhướng mày: “Cô không thể nào dịu dàng hơn được à? Dù gì cũng là phụ nữ.”
Lưu Đào ngừng bước hẳn, phóng xạ cái nhìn đầy gió lạnh tới trước mặt Ôn Diên.
“Với ai tôi cũng có thể dịu dàng, nhưng với anh thì không.”
“Tại sao chứ?” Máu nóng trong người Ôn Diên cuộn trào, hai chân anh vô thức sải bước dài về phía Lưu Đào.
“Vì anh không phải là đàn ông… quá ẻo lả…” Lưu Đào cười nhạt một tiếng, rồi chán ghét quay người bỏ đi.
Nhưng khi cô vừa bước chưa tới hai bước chân thì cánh tay đã bị Ôn Diên túm chặt, một giây sau đó, liền bị anh ta kéo mạnh, cả người cô ngay lập tức ngã vào lồng ngực anh ta.
Từ trên đỉnh đầu đầu cô vang lên thanh âm loạn nhịp như tiếng đàn réo rắt: “Cô có muốn thử xem… tôi có phải… là đàn ông hay không?”
Trái tim lơ lửng của Lưu Đào đột nhiên thịch một cái, rơi xuống.
Gương mặt cô đỏ bừng lên, cả người ngay lập tức nóng ran, tứ chi bại liệt căng cứng không cách gì cử động được.
Hơi thở tràn đầy sát khí của Ôn Diên từ bước áp sát làn môi căng mềm của Lưu Đào, ánh mắt anh ta tràn ngập rối rắm, nhưng lại không cách gì dừng lại.
Có lẽ, vào thời khắc này, mọi hành động của Ôn Diên đều theo khuynh hướng bản năng, còn thần trí đã sớm bị gió biển đẩy ra xa bờ.
Khi sắp sửa môi chạm môi, Lưu Đào luống cuống né sang bên, cùng lúc đó vung tay tát thật mạnh vào mặt Ôn Diên.
Cái tát khiến mặt Ôn Diên ran rát, thần thức tỉnh táo phân nửa, nhưng nhịp đập con tim vẫn mãnh liệt vô cùng.
“Ôn Diên… tôi đã sớm cảnh cáo anh là đừng dở trò lưu manh với tôi cơ mà.”
“Tôi… Không có… tôi… là…” thật lòng…
Hai chữ “thật lòng” bị anh nuốt xuống bụng, không cách gì thoát ra khỏi cuống họng được.
Lưu Đào chỉ thẳng tay vào mặt Ôn Diên: “Tránh xa tôi ra một chút.
Nếu còn có lần sau sẽ không phải chỉ là một cái tát thôi đâu.”
Dứt lời, Lưu Đào liền nắm lấy tay Viễn Nhiên trở về homstay.
Viễn Nhiên ngẩng ánh mắt trong veo nhìn Lưu Đào, hỏi: “Mẹ nuôi, sao mẹ hung dữ thế? Mẹ mà cứ vậy thì làm sao có ai dám yêu mẹ.”
Lưu Đào cười hiền hoà, nhẹ nhàng xoa đầu Viễn Nhiên: “Con gái à, đợi sau này con lớn rồi sẽ hiểu.
Con phải nhớ, đừng dễ giãi để đàn ông lợi dụng, như thế bọn họ sẽ không trân trọng con đâu!”
“Mẹ nuôi, con thấy mẹ đừng có hung dữ với chú Diên quá, như thế không tốt đâu! Phụ nữ á… phải dịu dàng một chút mới dễ có người yêu.” Viễn Nhiên chớp chớp mí mắt, giọng nói trong trẻo như nước chảy.
“Cô con gái bé bỏng của mẹ nuôi lớn thật rồi.” Lưu Đào nhẹ nhàng bếu hai gò má của Viễn Nhiên, cả hai cùng cười rạng rỡ.