Cuối tuần, Viễn Hi Đình có hẹn đi mua sắm với Lưu Đào, luôn tiện chúc mừng sinh nhật cô ấy.
Tiết trời đã chuyển đông, khá lạnh, thỉnh thoảng có một vài cơn gió bấc thổi qua.
Cận Thời Xuyên và Viễn Nhiên đưa Viễn Hi Đình tới trước cửa trung tâm thương mại, rồi lại quẹo xe rời đi.
Vì cô nói muốn cho Lưu Đào một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ nên anh đã thay cô chuẩn bị, còn cô chỉ việc giữa chân cô ấy tới tối là được.
Cô đứng chờ một lúc thì Lưu Đào cũng tới, hai người tay trong tay tiến vào cửa trung tâm mua sắm.
Sau lần bỏ nhà ra đi bất thành, Viễn Hi Đình đã được ông nội trả lại tất cả tài sản trước lúc kết hôn.
Giờ đây cô đã trở về với chức vụ phú bà, nên đương nhiên sẽ hào phóng với Lưu Đào, để cô ấy lựa chọn thoả thích.
Khi Lưu Đào nói muốn rời đi, Viễn Hi Đình lại ngỏ ý muốn mua thêm đồ mới cho Viễn Nhiên, mua quà tặng Cận Thời Xuyên và ông nội.
Thế là, hai người lại dạo vào shop đồ nam và trẻ em, tung tăng tuỳ hứng suốt cả buổi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng túi xách, Viễn Hi Đình bỗng nhiên dừng lại trước một mẫu túi đeo chéo của hãng LV chính hiệu.
Hai mắt cô sáng rực, đồng tử giãn rộng ra, nhìn chăm chăm chiếc túi không chớp mi.
Lưu Đào chợt hỏi: “Cậu thích sao?”
“Không phải.
Đây là hãng túi mà chị gái tớ thích nhất.” Viễn Hi Đình nỉ non đáp lại.
Lưu Đào không nói thêm gì nữa, chỉ quàng tay ôm lấy bả vai cô.
Đúng lúc này, Tô Kim Nhã đi ngang qua, nhìn thấy Viễn Hi Đình liền cố ý nán lại, nhếch môi cười cợt nhả: “Chị gái của em đây mà,… nghe nói chị được gả vào Cận gia cơ, sao nghèo tới mức một chiếc túi xách cũng mua không nổi?”
Viễn Hi Đình mất hứng, quắt mắt nhìn chằm chằm Tô Kim Nhã: “Cô rảnh quá à.
Chẳng lẽ lại chê chuyện lần trước vẫn chưa đủ lớn?”
Tô Kim Nhã nhếch môi cười nhạt: “Chị tưởng nhà họ Tô dễ đánh bại như thế sao?”
“Chẳng qua là chồng tôi chưa ra tay thật thôi! Cho nên cô đừng có chọc vào tôi thêm lần nào nữa.” Viễn Hi Đình cứng rắn răn đe.
“Úi chao.” Tô Kim Nhã khinh khỉnh nói tiếp: “Đến tiền mà chồng chị còn không nỡ chi cho chị, sao có thể vì chị mà đắc tội với Tô Thị được chứ?”
“Đắc tội sao?” Viễn Hi Đình cười mỉa mai: “Tô Thị là cái thá gì? Mà nói đúng hơn, công ty đó cũng chẳng phải của các người, là do các người cướp từ nhà họ Viễn mà có.”
“Dù sao thì mẹ chị vẫn không thể đấu thắng được mẹ em…” Tô Kim Nhã cười đắc ý.
“Thắng sao?” Viễn Hi Đình nhếch môi cười đểu: “Thắng thì đã sao? Để có được một gã đàn ông không có nhân tính ư?”
“Chị đúng là cái đồ vong ơn phụ nghĩa.
Lại dám nói bố mình như thế?” Tô Kim Nhã trừng mắt.
Viễn Hi Đình điềm tĩnh đáp: “Tôi họ Viễn, không phải họ Tô.”
Tô Kim Nhã vẫn không chịu buông tha: “Chính vì chị họ Viễn nên mới không mua nổi một chiếc túi xách đó.”
Giữa bầu không khí lặng ngắt như tờ, một thanh âm lụ khụ vang tới: “Ai nói cháu dâu ta không thể mua nổi một chiếc túi xách…”
Hai mắt Viễn Hi Đình mở to ra, miệng lắp ba lắp bắp: “Ông nội…”
Cận Bá Quốc chống gậy đi tới, bước đi khoan thai, dáng vẻ tự tin có thừa.
Ông liếc mắt nhìn Tô Kim Nhã một thoáng, rồi nói: “Thư ký Lưu, mua giúp tôi cửa hàng túi xách này, cộng thêm hai cửa hàng mỹ phẩm và quần áo, dày dép hạng sang nhất ở trong trung tâm thương mại này, ghi tên của Hi Đình làm chủ.
Tuy rằng ông già này đã về hưu nhưng vẫn dư sức mua tặng cháu dâu mấy thứ đó.”
Viễn Hi Đình và Lưu Đào kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng thét gào dữ dội.
Cô bước tới gần Cận Bá Quốc: “Ông ơi, không cần phải làm thế đâu ạ.
Cháu dùng thẻ mua sắm mà ông tặng mua là được rồi.”
“Thẻ mua sắm là ta làm cho cháu chơi chơi thôi! Cửa hàng mới là thật.” Cận Bá Quốc dõng dạc nói, ánh mắt dần chuyển sang phía Tô Kim Nhã.
“Người nhà Tô không yêu thương cháu cũng không sao, có nhà họ Cận chống lưng cho cháu, tuyệt đối không để cháu phải thiệt thòi.”
Sắc mặt Tô Kim Nhã ngay lập tức trắng bệch, cô ta cứ nghĩ Viễn Hi Đình được gả vào Cận gia chỉ là do ăn may, thật không ngờ lại được Cận lão gia che chở như thế!
Viễn Hi Đình còn chưa kịp thoái thác thì thư kí Lưu đã mang hợp đồng tới, đưa cho cô.
Đúng là Cận gia có khác, làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ, không trừa cho người ta một con đường lui nào.
Cô cầm bản hợp đồng trên tay mà dở mếu dở khóc, không biết làm thế nào.
Cận Bá Quốc nói: “Cháu dâu, giờ cửa hàng là của cháu, muốn giữ ai đuổi ai là quyền của cháu.”
Tô Kim Nhã mặt nặng mày nhẹ rời đi, trong lòng ôm một bụng tức.
Lưu Đào thấy thế thì nhoẻn môi cười, ghé bên tai Viễn Hi Đình thì thầm: “Ông nội chồng của cậu chơi lớn thật…”
Cô cười dở khóc dở, nói: “Cậu im đi, còn thấy tớ chưa đủ thảm sao?”
“Cậu thắng Tô Kim Nhã oai phong thế còn gì.” Lưu Đào cố hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
Viễn Hi Đình giận dỗi tách ra khỏi cô ấy, cười cười khoác vào cánh tay Cận Bá Quốc: “Ông nội, hay là… ông trả lại cửa hàng đi.
Cháu… thật sự không cần…”
“Cháu chê quà của lão già này sao?” Cận Bá Quốc sắc bén hỏi.
Cô vội vàng xua tay: “Không… không… đương nhiên là không phải.”
“Vậy cháu cứ nhận lấy đi.
Ông đi trước nhé! Cháu và bạn tiếp tục mua sắm.” Cận Bá Quốc quay sang nhìn Lưu Đào: “Tạm biệt nhé cháu gái.”
“Tạm biệt ông…”
Lưu Đào không kìm lòng được mà thốt lên: “Đình Đình… cậu đúng là tu phúc ba đời mới gả được vào nhà chồng tốt như thế!”
Trời chập choạng tối, Viễn Hi Đình liền dẫn theo Lưu Đào tới khách sạn Thượng Hải.
Cô nàng ngơ ngác liên tục hỏi cô đang đi đâu, cô chỉ cười cười mà không nói gì.
Khoảnh khắc cánh cửa mở toang ra, một chiếc bánh sinh nhật lập tức đập ngay vào mắt Lưu Đào, kế tiếp đó là từng khuôn mặt rạng rỡ của Viễn Nhiên, Cận Thời Xuyên và Ôn Diên.
“Mẹ nuôi… sinh nhật vui vẻ.
Thời gian qua mẹ nuôi vất vả chăm sóc con rồi, đây là món quà bất ngờ mà con dành tặng mẹ nuôi.” Viễn Nhiên tươi tắn thốt lên.
Khoé mắt Lưu Đào đỏ hoe, rưng rưng nước.
Cô ấy nhẹ xoa đầu Viễn Nhiên, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn con gái.
Cảm ơn mọi người.”
Lúc bữa tiệc sắp tàn, Ôn Diên lén lút nói vào tai Viễn Hi Đình: “Cô có thể…”
Không chờ Ôn Diên nói hết câu, Viễn Hi Đình liền hiểu ý: “Tôi có thể dẫn người của mình rút lui, còn việc thành hay bại là do ở anh đó.
Chazzo…”
Sau đó cô liền kiếm cớ kéo Cận Thời Xuyên và Viễn Nhiên rời khỏi.
Ra tới xe, Viễn Nhiên chợt nói: “Có phải chú Diên sắp tỏ tình với mẹ nuôi không?”
Viễn Hi Đình xoa đầu con gái: “Trẻ con đừng xía vào chuyện của người lớn.”
Trong phòng vip của khách sạn cao cấp chỉ còn lại hai người, Ôn Diên run rẩy uống hết một ly rượu để lấy dũng khí.
Sau đó anh ta đứng dậy, đi về phía góc phòng, ôm một bó hoa hồng đỏ tới đứng đối diện Lưu Đào, rưng rưng nói: “Đào Đào… thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, về tình cảm của anh.
Anh chợt nhận ra là mình đã thích em rồi, thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên ở trong quán bar.
Mặc dù, lúc đó em say, cũng chẳng nhớ anh, nhưng anh thì lại nhớ rõ từng biểu cảm của em.
Anh cũng không biết là mình thích em ở điểm gì, chỉ biết rằng anh thật sự… rất rất thích em.
Có lẽ, thích một người thực sự sẽ không biết được là mình thích người đó ở điểm gì, chỉ biết được người đó trong lòng mình rất đặc biệt.
Em… có thể… cho anh một cơ hội không?”
Lưu Đào hơi sững lại, bàn tay siết chặt lấy quai đeo túi xách.
Con tim cô ấy đã rung động nhưng lý trí lại không cho phép.
Cô ấy không muốn tuỳ tiện giao cuộc đời mình cho bất cứ người đàn ông nào cả, một đại thiếu gia phong lưu như Ôn Diên lại càng không.
Cô nhẹ nhàng liế.m láp đôi môi khô khốc của mình, run rẩy nói: “Ôn Diên… xin lỗi… tôi… không có tình cảm với anh.”
Cô nói xong liền xoay người lại, vội vàng lấy áo khoác vắt sau ghế, sải chân bước đi thật nhanh, bỏ lại mình Ôn Diên thẫn thờ ở đó.