" Hôn anh "
Tuyết Nguyệt từ từ nhón chân lên, môi cô đang từ từ sắp chạm đến môi anh, chưa gì anh đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Cũng đã năm rồi, năm qua anh chưa lần nào cảm nhận được hương vị ngọt ngào đầy yêu thương này
Cả hai người cùng nhau trao nụ hôn nồng nàn, cô vậy mà không đẩy anh ra, thậm chí còn chủ động cởi quần áo anh ra. Tay anh cũng nhẹ nhàng cởi sạch đồ trên người cô xuống. Cả hai người cùng nhau ân ái suốt nguyên một đêm dài. Có lẽ đêm nay là cái đêm dài nhất của anh và cô
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cả cơ thể Tuyết Nguyệt chỗ nào cũng đau nhứt không chịu nỗi. Nhưng khi quay mặt sang nhìn thấy Lục Phong đang nằm kế mình thì mọi cảm giác mệt mỏi đều xua tan đi hết. Bây giờ chỉ còn niềm hạnh phúc và nổi nhớ mong của cô dành cho anh thôi.
Cô đưa tay lên sờ từng chi tiết trên mặt anh, mắt, muỗi miệng " Giá như mỗi sáng thức dậy đều có anh bên cạnh thì tốt biết mấy " một giọt nước mắt tự nhiên rơi xuống từ khóe mắt cô
Cô quay sang chỗ khác thì bị anh kéo vào lòng mà ôm thật chặt " Ngủ thêm đi, mệt cả đêm rồi " giọng nói ấm áp của anh được truyền vào tai cô dễ nghe vô cùng
Cô nghe lời nhắm mắt lại ngủ thêm chút nữa. Vài tiếng sau khi tỉnh dậy đã là h trưa, anh đã rời giường từ lâu vì chỗ nằm bên cạnh đã lạnh đi không còn ấm như lúc anh còn nằm
Khi đi xuống nhà cô không hiểu sao mọi người ai cũng gọi cô là " Thiếu phu nhân " chẳng phải họ rất hận cô vì đã bỏ rơi thiếu gia của họ sao. Sao bây giờ lại tốt với cô như vậy, cô còn tưởng đâu mình đã quay về năm trước nữa cơ
" Thiếu phu nhân hôm nay cô muốn ăn cái gì, để tôi xuống bếp nấu cho cô ăn " người này là Dì Dương, bà ấy rất tốt với cô, mọi thứ của cô trước đây tất cả đều do bà ấy sắp xếp
" Dì Dương, dì đừng gọi con như vậy, con và Lục Phong đã "
Lời còn chưa nói hết mẹ anh đã tới lúc nào rồi chen vào lời nói " Tội cho con dâu cưng của tôi, chắc tối qua mệt lắm hả con. Để mẹ kêu người nấu gì đó cho con tẩm bổ nha "
Chuyện gì đang xảy ra trong cái nhà này vậy, cô thật sự được quay về năm trước rồi sao. Tối hôm qua mẹ anh còn la mắng cô mà, sao hôm nay bà lại thương cô như vậy
" Mẹ à, bây giờ con phải về nhà rồi nếu không ba mẹ con sẽ lo lắng "
" Về đâu cơ, đây là nhà con rồi mà con còn muốn về đâu nữa. Quần áo đồ dùng của con thằng Lục Phong nó đã kêu người chuyển về đây hết rồi. Từ nay con sẽ tiếp tục làm con dâu thảo của mẹ "
Lời nói của bá khiến cô xúc động vô cùng. Bây giờ cô mới nhớ lại, phải rồi Lục Phong sẽ không diễn tả bằng lời nói mà anh sẽ diễn tả bằng hành động. Hành động này của anh chẳng khác gì đã tha lỗi cho cô rồi. Trên môi cô tuy nở nụ cười rất tươi nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Đây chắc là do cô quá xúc động rồi.