Trong bệnh viện
" Cũng may đây là loại rắn độc nhẹ nên anh Triệu mới kịp thời cứu được, mọi người không cần lo lắng vài tiếng nữa anh ấy sẽ tỉnh dậy "
" Cảm ơn bác sĩ "
" Không có gì "
Nói chuyện xong với bác sĩ Song Song mới có thể yên tâm ngồi xuống nghĩ ngơi, Doãn Vân an ủi cô " Trí Viễn đã không sao rồi, em đừng lo nữa "
" Lỡ như anh ấy mà có chuyện gì chắc cả đời này em sẽ ân hận lắm "
" Giá như anh ấy có thể hiểu được tình cảm của em "
tuần sau
" Em buông anh ra đi, anh chỉ bị rắn cắn chứ anh đâu bị liệt đâu "
" Không được, bắt đầu từ ngày hôm nay em chính thức trở thành y tá đặc biệt cho anh, mọi cử chỉ hành động của anh em đều sẽ giúp "
" Bác sĩ đã cho anh suất viện cũng có nghĩa là anh không sao rồi, em về đi "
" Về đâu?"
" Về nhà em?"
Cô cười tươi với anh " Nói cho anh biết một tin hôm nay em đã chuyển tới nhà anh sống rồi "
" Cái gì?"
Tới tối
" Em định không về nhà thật à "
" Đây đã là nhà em rồi "
" Cô Lý à, cô có thể có một chút liêm sỉ không?"
" Liêm sỉ của em đã bay đi mất rồi "
" Cô "
" Để em đi nấu gì cho anh ăn nha "
" Đi đi "
Trên bàn ăn được bày ra rất nhiều món ăn thịnh soạn, còn có rượu vang đỏ, trong lãng mạng vô cùng. Hai người cùng ăn tối rồi nhâm nhi ly rượu.
Đến khi trời sáng cả hai đều cùng nhau nằm trên giường người không mảnh vải che thân " Aaaaaaa, Lý Song Song cô cút ngay cho tôi "
" Nổi nóng cái gì chứ rõ ràng em mới là người chịu thiệt mà " Thật ra mọi chuyện tối hôm qua đều do coi sắp xếp hết, chỉ còn có cách này mới khiến Trí Viễn ở cạnh cô hơn
Rồi cô bỗng khóc lớn " Huhu anh đã ăn sạch người ta rồi mà bây giờ còn mắng người ta, anh đúng là bỉ ổi mà huhu "
" Đủ rồi, đủ rồi tôi rất sợ con gái khóc đó. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô mà, a nín đi đừng khóc nữa "