Sau khi khóc rất lâu, Cố Hề Hề cũng đã trấn định ưu tư của mình lại! Nói hết ra mọi chuyện, trong lòng cô quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Mộc Nhược Na kéo Cố Hề Hề, nói: "Đi, đừng ở đây nữa! Chúng ta đi nghỉ trước!"
Cố Hề Hề gật đầu rời đi.
Đúng lúc đó, giọng nói Lâm Tiểu Nhã vang lên phía sau: "Hề Hề, cậu chờ tôi một chút!"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Thân thể Cố Hề Hề đột nhiên cứng đờ. Mộc Nhược Na cũng tò mò quay đầu nhìn.
Mộc Nhược Na quan sát Lâm Tiểu Nhã từ trên xuống dưới. Lâm Tiểu Nhã lướt qua Mộc Nhược Na. Tầm mắt hai người phụ nữ đụng vào nhau, trong nháy mắt văng lửa khắp nơi.
Lâm Tiểu Nhã lập tức lường được sự sắc bén của Mộc Nhược Na, phỏng đoán cô ta không phải đối thủ. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Lâm Tiểu Nhã tạm thời không có thời gian quan tâm Mộc Nhược Na, liền nói: "Hề Hề, chúng ta nói chuyện một lát được không?"
Cố Hề Hề nói: "Còn gì cần để nói sao?"
"Hề Hề, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, tôi chỉ là.. không kiềm chế được! Cậu cũng biết trước khi cậu và Tư Thần kết hôn, tôi và anh ấy yêu nhau biết bao nhiêu.." Lâm Tiểu Nhã cố chấp nài nỉ: "Hề Hề, chúng ta nói chuyện riêng một lát được không? Xem như là tôi xin cậu!"
Cố Hề Hề không có động tĩnh, cô quả thật nghe những lời này không lọt tai.
"Hề Hề, chúng ta chỉ còn một tháng để gặp nhau, cậu không thể nói chuyện với tôi một lát sao?" Lâm Tiểu Nhã lại dùng chiêu bài tình cảm: "Hề Hề, cậu là người hiểu tôi nhất, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đơn thuần muốn nói chuyện với cậu. Cậu còn đời người dài như thế, cậu sợ gì chứ?"
Mộc Nhược Na hừ lạnh: "Hề Hề, tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi!"
Lâm Tiểu Nhã đưa tay nắm cánh tay Cố Hề Hề: "Hề Hề, đi cùng tôi!"
Mộc Nhược Na lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Nhã.
Cố Hề Hề thở dài, nói: "Thôi được, chúng ta đi nói chuyện trước.."
Lâm Tiểu Nhã đắc ý nhìn Mộc Nhược Na, kéo Cố Hề Hề xoay người rời đi. Tìm một nơi không có người, cô ta đột nhiên quỳ xuống.
"Cậu.. Cậu muốn làm gì?" Cố Hề Hề nhất thời luống cuống, theo bản năng kéo Lâm Tiểu Nhã đứng lên.
"Hề Hề.." Lâm Tiểu Nhã cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Tôi biết tôi nói điều này rất quá đáng.. Nhưng, Hề Hề, tôi thật sự không còn nhiều thời gian, tôi chỉ không muốn trước khi chết còn có tiếc nuối.. Người tôi yêu nhất là Doãn Tư Thần! Hề Hề, dù sao tôi cũng phải chết.. Cậu có thể tạm thời trả Doãn Tư Thần lại cho tôi không? Chỉ cần một tháng.. Tôi chỉ muốn có anh ấy trong một tháng thôi.."
Sắc mặt Cố Hề Hề ảm đạm một lần nữa..
Cậu ta nói cái gì thế? Doãn Tư Thần là người, không phải đồ vật, sao có thể nói cho là cho?
Hơn nữa cho tới nay anh chưa từng thuộc về cô, cô có quyền gì định đoạt?
"Hề Hề, tôi chỉ muốn cùng Tư Thần sống bên nhau một tháng cuối cùng, cùng nhớ lại quá khứ của chúng tôi. Tôi thề tôi sẽ không làm gì khác!" Lâm Tiểu Nhã khổ sở cầu khẩn: "Dù sao cậu và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng, hai người không có tình cảm. Không phải cậu nói khi cậu sinh ra đứa bé thì sẽ rời đi sao, cậu thành toàn cho tôi đi! Tôi không thể không có Tư Thần, đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi trước khi chết! Hề Hề, cậu vì tình cảm nhiều năm của chúng ta, cậu thành toàn cho tôi đi!"
Cố Hề Hề chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Lâm Tiểu Nhã thêm dầu vào lửa: "Vừa rồi cậu cũng thấy Tư Thần căn bản chưa từng từ bỏ tình cảm với tôi. Anh ấy vì đứa bé trong bụng cậu nên mới đối xử tốt với cậu. Anh ấy vốn là bạn trai của tôi! Hề Hề, là cậu không để ý tình cảm của chúng tôi mà chen vào giữa. Xem như tôi xin cậu, cậu thành toàn cho chúng tôi đi! Tôi và Tư Thần vẫn còn yêu nhau, tôi không thể không có anh ấy! Tôi không có lòng tham, tôi chỉ muốn có anh ấy một tháng là được! Chờ tôi chết, anh ấy vẫn là chồng cậu!"
Sắc mặt Cố Hề Hề đã không còn chút huyết sắc.
Lâm Tiểu Nhã nói đúng! Cô và Doãn Tư Thần đều do sai lầm, Lâm Tiểu Nhã mới là bạn gái của anh. Trước đây, họ đều có cuộc sống riêng của mình! Chỉ vì lần nhầm lẫn đó mới tạo thành cục diện trước mắt.
Doãn Tư Thần không thích cô, điều này là không thể nghi ngờ!
Nhưng sao anh đối với cô tốt như vậy? Anh thay cô giải quyết chuyện Cố gia, chỉ vì không muốn cô mang thai còn phân tâm vì Cố gia, nên ra tay thay cô làm tất cả, đúng không?
Nói cho cùng anh làm tất cả không phải vì cô, mà là vì đứa bé!
Một người cô không yêu, và cũng không yêu cô, cô có cho hay không có gì khác nhau sao?
Lâm Tiểu Nhã thấy thần sắc Cố Hề Hề dãn ra, lập tức ôm chân cô, tiếp tục nói: "Hề Hề, tôi biết cậu là người quan tâm tôi nhất! Đây là một tháng cuối cùng trong cuộc đời của tôi, chỉ có cậu có thể giúp tôi thôi! Hề Hề, cậu không thể bỏ tôi! Tôi chỉ muốn Tư Thần ở bên tôi một tháng này, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt nhất của nhau!"
Nghe những lời ỉ ôi nãy giờ, Cố Hề Hề đã quá mệt mỏi, khoát tay nói: "Tùy cậu! Cậu muốn làm gì thì làm! Mặc dù Doãn Tư Thần trên danh nghĩa là chồng tôi, nhưng anh ấy là người, không phải đồ vật! Tôi không thể quyết định ai có quyền sở hữu anh ấy, nếu anh ấy còn tình cảm với cậu, hai người muốn làm gì thì làm!"
Lâm Tiểu Nhã nghe vậy liền vui mừng! Cô ta quả nhiên biết Cố Hề Hề vẫn ngây ngốc dễ gạt như trước kia.
Nhưng đòi hỏi của Lâm Tiểu Nhã cũng không đơn giản như vậy, cô ta kéo Cố Hề Hề lại: "Hề Hề, cậu cũng biết chuyện vừa rồi khiến Tư Thần giận tôi! Hề Hề, cậu có thể giúp tôi không?"
"Giúp? Tôi giúp cậu thế nào?" Cố Hề Hề không nhịn được hỏi.
"Cậu tạo cơ hội cho chúng tôi gặp mặt! Lần này gặp Tư Thần ở hồ bơi là tôi may mắn, cậu biết bên cạnh Tư Thần luôn có vệ sĩ và thư ký, người ngoài muốn tới gần anh ấy là chuyện không thể nào. Cho nên cậu giúp tôi được không? Hề Hề, đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu. Sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa!" Lâm Tiểu Nhã thề đảm bảo.
Khi mình quyến rũ được Doãn Tư Thần, thì anh ấy chắc chắn sẽ ly dị Cố Hề Hề. Thật sự lúc đó sẽ không làm phiền Cố Hề Hề nữa! Ngay cả đứa bé được sinh ra, cũng không cần phiền Cố Hề Hề nữa!
Lâm Tiểu Nhã nghĩ thầm tự đắc.
Cố Hề Hề khó tin ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Nhã.
Đã muốn cô nhường chồng thì thôi, còn muốn cô lót đường để bọn họ hẹn hò? Sao cô lại thua thiệt như vậy?
Thấy Cố Hề Hề còn do dự, Lâm Tiểu Nhã ấp a ấp úng nói thêm: "Vừa rồi, Tư Thần nói với tôi.. nếu không phải vì sợ cậu không vui ảnh hưởng đến đứa bé, thật ra anh ấy lần gặp mặt trước đã muốn cùng tôi.."
Đáy lòng Cố Hề Hề rạn nứt! Những suy nghĩ tốt đẹp về Doãn Tư Thần trong lòng cô nháy mắt tan biến hết.
"Được, tôi giúp cậu!" Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại nói: "Tối nay tôi sẽ không về phòng, tôi đi khu hai tìm Mộc Nhược Na. Vị trí phòng của tôi và Doãn Tư Thần thì hẳn cậu đã biết rồi. Đây là thẻ mở cửa phòng!"
Lâm Tiểu Nhã dùng một thẻ mở cửa phòng đưa cô đến bên người Doãn Tư Thần. Giờ đây cô cũng dùng một thẻ mở cửa phòng trả lại Lâm Tiểu Nhã cho Doãn Tư Thần.
Chúng ta chấm dứt!
Lâm Tiểu Nhã không nghĩ tới Cố Hề Hề thật sự đưa thẻ mở cửa phòng cho cô ta, liền lập tức buông chân Cố Hề Hề ra, từ dưới đất đứng lên vui mừng hớn hở rời đi.
Mộc Nhược Na thấy Lâm Tiểu Nhã bỏ đi mới tiến đến gần. Vừa tới liền thấy sắc mặt Cố Hề Hề cực kỳ u tối.
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Mộc Nhược Na: "Tiểu Nhã và Doãn Tư Thần vốn là người yêu của nhau, đêm đó tôi cầm nhầm thẻ mở cửa phòng, bị cô ta lấy làm quà cho Doãn Tư Thần. Không ngờ tôi, món quà này lại mang thai, Doãn gia không thể không rước tôi về để đứa bé được sinh ra danh chính ngôn thuận. Tiểu Nhã kể với tôi, vừa rồi Doãn Tư Thần nói với cô ta, cho tới giờ anh ấy chưa từng quên Lâm Tiểu Nhã.."
"Cho nên?" Mộc Nhược Na thông minh, cô ấy đã đoán được đại khái ý của Cố Hề Hề.
"Cho nên lần này tôi đưa thẻ mở cửa phòng cho Lâm Tiểu Nhã, đưa cô ta lên giường chồng tôi.." Cố Hề Hề nói tới đây, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Điều này không có gì không đúng, phải không? Hai người họ không phải vốn thuộc về nhau sao? Nhưng, Nhược Na, tại sao lòng tôi đau như vậy? Thật ra tôi không hề yêu Doãn Tư Thần, trước khi gả cho anh ấy, tôi từng yêu sâu đậm bạn trai mình, mặc dù anh ta vì tiền mà bỏ tôi. Nhưng tôi cũng không nên có cảm giác với Doãn Tư Thần đúng không?"
Mộc Nhược Na nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nhìn Cố Hề Hề, thở dài một hơi: "Thật là ngốc.."
"Nhược Na, sau bữa tối tôi có thể đến phòng cô ngủ không?" Cố Hề Hề thấp giọng nói: "Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.."
"Được rồi!" Mộc Nhược Na nói: "Hai chúng ta có được tính là đồng bệnh tương liên không? Thời điểm tôi khó khăn nhất là cô giúp tôi, bây giờ đến phiên cô, tôi dĩ nhiên không làm ngơ!"
Cố Hề Hề tái nhợt cười: "Cảm ơn!"
Nãy giờ Mặc Tử Hân vẫn đứng ngoài nghe lén, nheo mắt lại, trong lòng đã có tính toán. Bất kể cô và Vân Nặc có quan hệ gì hay không, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lúc cần thiết anh sẽ dẫn Cố Hề Hề rời khỏi Doãn Tư Thần, rời khỏi Doãn gia!
Mặc dù Doãn gia ở nước ngoài được xem là quyền thế ngút trời, nhưng đây là Trung Quốc! Mặc gia và Doãn gia đấu nhau, ai chết vào tay ai chưa biết?
Đến buổi tối, dạ tiệc vẫn diễn ra như thường.
Cố Hề Hề lững thững đến muộn. Cô thấy trong mắt Doãn Tư Thần lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Không đợi hỏi, cô đã tự nói: "Thật xin lỗi tôi đến trễ! Vừa rồi thấy có chút không thoải mái nên ở trong phòng nghỉ một lát!"
Doãn Tư Thần nghe Cố Hề Hề nói không thoải mái, tầm mắt nhanh chóng quét qua người cô. Anh lo lắng muốn hỏi cô như thế nào, nhưng lại cảm thấy mất mặt, vì dù sao hôm qua ở công ty hai người vẫn còn cãi nhau.