Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

chương 130: con đã biết đạp!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nghe được, tôi nghe được rồi! Nó thật sự đang đạp!" Doãn Tư Thần oai phong một phương mà giờ phút này lại hồ hởi như một đứa trẻ.

Cố Hề Hề nhìn bộ dáng anh như vậy, cũng không nhịn được mỉm cười.

Bệnh viện đã cử một bác sĩ chuyên khoa sản trực tiếp đến ở biệt thự này, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc Cố Hề Hề. Bác sĩ vừa bước vào, thiếu chút nữa tưởng mình đi nhầm chỗ.

Người đàn ông đang quỳ gối dưới đất kia thật sự là tổng giám đốc của họ sao? Hình ảnh này thật làm người khác kinh ngạc mà!

Quản gia thấy bác sĩ, liền bước đến trước mặt Doãn Tư Thần, nói: "Thiếu gia, bác sĩ tới rồi!"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần vui vẻ đứng lên, anh hoàn toàn không quan tâm hành động vừa rồi có ảnh hưởng gì đến thân phận đại thiếu gia Doãn gia hay không.

"Mau, khám cho thiếu phu nhân!" Ánh mắt Doãn Tư Thần tràn ngập mong chờ nhìn bác sĩ.

Bác sĩ mau chóng mời Cố Hề Hề vào phòng, để cô nằm trên giường và dùng dụng cụ khám sức khoẻ thai nhi.

Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh nhìn, đáy mắt anh lộ vẻ sốt sắng thiếu kiên nhẫn.

Thời điểm dụng cụ siêu âm lướt qua bụng Cố Hề Hề, âm thanh tích tích thật kỳ diệu. Tiểu quỷ trong bụng như linh tính có người đang ngắm nhìn nó, liền vui vẻ ở trong bụng cô mà xoay vòng.

Khi kiểm tra xong, bác sĩ mỉm cười nhìn Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần: "Em bé phát triển rất khoẻ mạnh. Xem ra thời gian vừa qua được bổ sung đủ chất dinh dưỡng, bé rất hoạt bát hiếu động, sau này nhất định là một cậu nhóc nghịch ngợm!"

"Nghịch ngợm là tốt, nghịch ngợm là tốt!" Doãn Tư Thần hào hứng đáp.

Bây giờ anh không khác gì một người cha bình thường, niềm hạnh phúc lấp đầy cả trái tim anh.

Tiểu Vương giúp Cố Hề Hề ngồi dậy, cô liền nói: "Tôi cũng sắp đến lần khám thai định kỳ rồi, nên không cần kiểm tra gì khác nữa đúng không?"

"Đúng vậy, không cần đâu, thiếu phu nhân nhớ thời gian tới luôn giữ tâm tình thoải mái là được." Bác sĩ tủm tỉm cười: "Đây là giai đoạn ngũ quan của tiểu thiếu gia được hình thành, thiếu phu nhân càng vui vẻ thì tiểu thiếu gia tương lai càng tuấn tú khôi ngô!"

Ánh mắt Cố Hề Hề sáng ngời, cô cũng rất mong chờ!

Không biết đứa bé này có đẹp trai giống ba của nó không nhỉ?

Ánh mắt cô liền nhìn Doãn Tư Thần. Quả nhiên, anh nhướng mày nhìn cô!

Ba đẹp trai như vậy thì con trai sao lại thua kém được?

Cố Hề Hề không nhịn được, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Sự kiện này làm bữa cơm trưa của hai người càng thêm vui vẻ ấm cúng. Bởi vì tay phải của Doãn Tư Thần bị thương, nên anh đành dùng tai trái ăn cơm. Cố Hề Hề thấy anh không thuận tiện, liền gắp đồ ăn cho anh.

Không chờ Cố Hề Hề kịp để đổ ăn vào chén, Doãn Tư Thần đã cúi đầu ăn đồ ăn trên đũa của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề ngẩn người nhìn.

Anh ấy vậy mà..

Quản gia và thím Trương đứng bên cạnh nhìn, trong lòng hai người vui sướng như nở hoa. Thím Trương lén chụp một tấm hình rồi gửi cho Doãn lão phu nhân.

Ở Doãn gia này, quả nhiên lão phu nhân có ánh mắt lựa chọn tốt nhất! Thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ như vậy, giờ lại có một phụ nữ có thể làm thiếu gia động tâm.

Thiếu phu nhân là người duy nhất có thể làm thiếu gia có dáng vẻ hạnh phúc!

"Ừm, hương vị rất ngon." Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn Cố Hề Hề: "Bữa trưa hôm nay làm rất ngon."

Cố Hề Hề rút đũa lại, đôi đũa này vừa bị Doãn Tư Thần dùng, mình có nên đổi đũa không nhỉ?

Nếu đổi, có phải mình đang tự kiêu không? Chưa kể làm vậy thì không hay nữa..

Cố Hề Hề đang suy nghĩ về đôi đũa, thình lình phát hiện trước mặt cô là một cái muỗng đã đưa đến bên miệng, bên tai là giọng nói của Doãn Tư Thần: "Em nếm thử đi, đây là món cháo sở trường của thím Trương, nghe nói mẹ mang thai ăn cháo này thì em bé sau này rất đẹp trai. Lúc mẹ tôi mang thai tôi, cũng thường xuyên dùng món này, em xem thử còn ai đẹp trai hơn tôi sao?"

Cố Hề Hề nghe câu nói ngọt ngào của Doãn Tư Thần, sự rối rắm lúc nãy về đôi đũa lại tự tan biến. Cô ngẩng đầu thấy ánh mắt anh chờ mong, không biết vì sao lại không muốn làm anh thất vọng.

Cô liền cúi đầu húp sạch muỗng cháo Doãn Tư Thần đút, ánh mắt anh quả nhiên vui vẻ.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề ngoan ngoãn ăn cháo anh đút, liền không quan tâm đến bàn tay đang bị thương của mình, cứ như vậy tiếp tục đút Cố Hề Hề từng muỗng.

Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần dáng vẻ tha thiết như vậy, cũng không nỡ cự tuyệt, tiếp nhận từng muỗng cháo anh đút mà ăn từ từ hết sạch.

Đợi Cố Hề Hề ăn no rồi, Doãn Tư Thần mới bắt đầu dùng cơm trưa.

Nhìn thiếu gia vậy mà lại rất chăm sóc thiếu nhu nhân, thím Trương thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt!

Dùng xong cơm trưa, bác sĩ phải giúp Doãn Tư Thần kiểm tra vết thương và thay băng. Doãn Tư Thần nghĩ ngợi một hồi liền gọi bác sĩ vào thư phòng, không để Cố Hề Hề đi theo.

Thím Trương đứng cạnh Cố Hề Hề, miệng cười đến mức không khép lại được.

Cố Hề Hề thấy vậy liền hỏi: "Thím Trương, sao thím lại vui như vậy?"

"Tôi vui cho thiếu phu nhân!" Thím Trương mỉm cười: "Thiếu gia đối với thiếu phu nhân quả thật rất tốt, thật sự rất có tâm."

Có tâm sao?

Cố Hề Hề đưa tay vuốt ve bụng mình, đứa bé giống như cảm nhận được tâm sự của cô, vui vẻ lăn một vòng trong bụng. Cố Hề Hề mỉm cười, cũng không nói gì.

Doãn Tư Thần thay băng vết thương, không lập tức rời khỏi thư phòng, mà ngồi trong thư phòng ngây người một chút mới ra khỏi. Tiểu A thấy anh bước xuống mới đứng sẵn chờ mệnh lệnh.

Doãn Tư Thần bước đến bên người Cố Hề Hề, cúi đầu nói: "Tôi trở lại công ty làm việc."

"Ừm." Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời.

Cô thấy anh vẫn đứng trước mặt mình, nghĩ nghĩ một hồi liền nói thêm một câu: "Anh nhớ.. về sớm."

Quả nhiên nghe được bốn chữ này, Doãn Tư Thần mới hài lòng nở nụ cười.

"Tôi biết rồi." Doãn Tư Thần vươn tay trái vuốt ve mái tóc dài của Cố Hề Hề.

Không hiểu vì sao những người phụ nữ khác để đủ kiểu tóc thì trông khó coi, nhưng em để mái tóc dài đơn giản lại xinh đẹp như vậy?

Doãn Tư Thần xoay người rời khỏi, Tiểu A mỉm cười khom lưng chào Cố Hề Hề, rồi đi theo sau Doãn Tư Thần.

"Có tin gì sao?" Doãn Tư Thần thấp giọng hỏi.

"Vâng, tôi vừa nhận tin." Tiểu A trả lời: "Bọn chúng đã chuẩn bị, trong hai ngày nay chúng đã bắt đầu hành động."

"Hả?" Doãn Tư Thần dừng bước, đáy mắt hẹp dài nheo lại, khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: "Cô ta lại muốn gì?"

"Tổng giám đốc, cô ta.. muốn hủy hoại sự trong sạch của thiếu phu nhân." Tiểu A do dự một chút, tiếp tục nói: "Có vẻ như còn muốn xuống tay với tiểu thiếu gia trong bụng thiếu phu nhân."

"Nếu vậy không cần thiết để cô ta tiếp tục sống nữa." Doãn Tư Thần nói xong định xoay người đi, đột nhiên đứng yên, đáy mắt lướt qua một tia quỷ quyệt: "Không, để cô ta chết thì quá dễ rồi! Làm cô ta sống không bằng chết, mới là ân huệ tốt nhất. Tiểu A.."

"Vâng!" Tiểu A nhịn không được khẽ rùng mình, mỗi lần tổng giám đốc lộ ra nụ cười này, Tiểu A liền hiểu đối phương đã chạm đến điểm mấu chốt của tổng giám đốc, nhất định sẽ lãnh hậu quả thảm khốc.

Thiếu phu nhân bây giờ chính là điểm yếu, điểm mấu chốt của tổng giám đốc!

"Tên Triệu Trạch Cương kia có phải rất xứng đôi với cô ta không?" Khoé miệng Doãn Tư Thần tà mị cười: "Đột nhiên tôi lại rất chờ mong!"

"Thuộc hạ đã hiểu nên làm gì." Tiểu A lập tức trả lời.

Doãn Tư Thần tươi cười, xoay người rời đi.

Tiểu A phía sau thở dài, không ngừng lắc đầu. Những kẻ này không biết tốt xấu cứ quyết tâm tìm đường chết, đúng là có dũng khí!

Tiểu A suy nghĩ, dù rằng tổng giám đốc không có căn dặn, nhưng vẫn nên nhắc nhở thiếu phu nhân một chút, cẩn thận vẫn hơn.

Tiểu A nhắn tin riêng cho Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, sắp tới nếu có ra khỏi nhà thì nên mang theo nhiều người, tổng giám đốc đã chuẩn bị rất nhiều vệ sĩ, có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại."

Cố Hề Hề thấy tin nhắn của Tiểu A, cô cười cười, cô nghĩ đây là Doãn Tư Thần dặn dò Tiểu A, đáy lòng lại có cảm giác ngọt ngào, cô cũng không suy nghĩ nhiều ý tứ phía sau.

Cố Hề Hề đi dạo trong vườn một vòng, chuẩn bị về phòng nghỉ trưa.

Chuông di động đột ngột reo lên, Tiểu Vương lập tức đem di động cho Cố Hề Hề. Cô thấy số máy lạ, liền nhận điện thoại: "Alo.."

"Là Cố Hề Hề sao? Cô quen Lâm Tiểu Nhã đúng không? Nếu muốn cô ta sống thì đem một trăm vạn tiền mặt đến đây!" Một giọng nói lạnh lùng truyền qua điện thoại.

Ngón tay Cố Hề Hề chợt run rẩy, tuy cô đối với Lâm Tiểu Nhã đã đoạn tuyệt, nhưng khi nghe Lâm Tiểu Nhã đang bị nguy hiểm, đáy lòng cô vẫn khẩn trương.

"Ngươi là ai? Thật buồn cười! Cô ta và tôi có quan hệ gì?" Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời.

Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của Lâm Tiểu Nhã: "Hề Hề cứu tôi! Hề Hề tôi biết sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Bọn họ muốn ép tôi nói chỗ của mẹ cậu, tôi không chịu nên bọn họ bắt tôi! Cậu mau đến cứu tôi đi!"

Chỗ của mẹ? Có ý gì?

Những người này là ai? Sao lại tìm mẹ?

Lâm Tiểu Nhã tiếp tục rống lên trong điện thoại: "Cố Hề Hề, bọn họ nói mẹ cậu đang giấu một bí mật, nên phải tìm được mẹ cậu.."

"Nói nhăng nói cuội! Mẹ tôi thì có thể giấu bí mật gì? Lâm Tiểu Nhã, cô đã lừa tôi hai lần, cô nghĩ tôi lại bị mắc mưu nữa sao? Cô diễn trò đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa!" Nói xong, Cố Hề Hề lập túc cúp điện thoại.

Lâm Tiểu Nhã ngày hôm qua ở trước mặt mình dương dương tự đắc vị thế nữ chủ nhân tương lai của Doãn gia, hôm nay liền diễn vở kịch tình bạn, cô ta nghĩ mình ngu ngốc vậy sao? Nếu mình vẫn bị mắc mưu, thì đúng là ngu nhất trên đời!

Tâm tình của Cố Hề Hề đang rất tốt, nhưng đã bị cú điện thoại này phá hỏng, liền nói với trợ lý: "Không đi dạo nữa, về phòng."

Cố Hề Hề muốn xoay người đi, di động lại phát ra âm thanh, một tin nhắn được gửi đến: "Cố Hề Hề, cô giỏi lắm! Cô không bị mắc lừa cũng không sao, nhưng cô không muốn biết sự thật về cha mẹ ruột của cô ư? Trùng hợp là khi còn nhỏ tôi và cô hay ở cạnh nhau, mẹ cô từng nói với tôi một ít về thân thế của cô. Mẹ cô đang ở trong tay tôi, nếu cô không tới thì tôi sẽ cắt ngón tay của bà ta tặng cô làm quà!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio