Ánh mắt Doãn Tư Thần đầy vẻ chán ghét đảo qua Trương Lệ.
Thật ghê tởm! Loại phụ nữ như vậy lại có thể làm chuột đồng nhỏ của anh tức giận?
Muốn đòi tiền? Được thôi! Tiền thì anh có rất nhiều, nhưng phải xem ai có bản lĩnh đến lấy?
Doãn Tư Thần tà mị cười lớn, phụ nữ xung quanh đều không nhịn được hít vào một hơi.
Trời đất ơi, mỗi ngày đều được nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt này, Doãn thiếu phu nhân quả là có phúc!
Quả thật muốn hâm mộ điên lên được!
Doãn Tư Thần căn bản không thèm nhìn tới những người khác, anh nhẹ nhàng duỗi tay, Tiểu A liền tiến lên một bước, đem một cái vali lớn đưa cho Doãn Tư Thần.
"Chuột đồng nhỏ, lần sau muốn dùng tiền thì cứ đổi ra tiền mặt, như thế thẻ của em sẽ nhẹ bớt một chút." Doãn Tư Thần trực tiếp mở nắp vali, một vali đầy ắp những xấp tiền mệnh giá lớn.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Lại đây, hôm nay dùng tiền này đi! Em muốn bao nhiêu? Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Ta chống lưng cho em!" Doãn Tư Thần đem xấp tiền đặt vào tay Cố Hề Hề, nghiêng cười kề sát tai cô, nói: "Chuột đồng nhỏ của ta, trừ ta ra không ai có tư cách làm em tức giận. Muốn động vào em, đó là tìm đường chết!"
Doãn Tư Thần rất ít khi xưng ta, mỗi lần anh xưng ta, đó là lúc anh vô cùng tức giận.
Cố Hề Hề trước nay đều chưa từng mất kiềm chế như vậy.
Nhưng hôm nay cô lại ra tay đánh Trương Lệ, có thể thấy được Cố Hề Hề lúc này là tức giận đến tàn nhẫn mà.
Bởi vì Cố Hề Hề tức giận, cho nên Doãn Tư Thần cũng tức giận!
Cố Hề Hề nắm lấy xấp tiền trong tay, bỗng nhiên thấy do dự.
"Nếu hôm nay em không dùng hết cái vali tiền này thì mọi chuyện đừng hòng kết thúc. Em hẳn biết mỗi lần tôi tức giận sẽ có hậu quả như thế nào!" Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề mềm lòng, trực tiếp chặn đường lui của cô: "Tiểu Vương tuy bị thương, nhưng vẫn tính là không bảo vệ được chủ nhân. Hôm nay em không xử lý làm cho tôi vừa lòng thì Tiểu Vương cũng đừng mong ở lại tập đoàn Doãn thị!"
Lại uy hiếp cô!
Cố Hề Hề trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư thần thấy vẻ mặt tức giận của Cố Hề Hề quả thật rất đáng yêu!
Cố Hề Hề sao không hiểu tâm tư của Doãn Tư Thần chứ, đây là muốn lấy tiền dọa người đây mà!
Loại chuyện này trước kia chỉ nghe nói, hôm nay mới tận mắt chứng kiến.
Trương Lệ đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Cố Hề Hề vốn dĩ còn chưa nguôi giận, nay có Doãn Tư Thần chống lưng, cô lại càng không sợ!
Dù sao chính cô hiện tại đang mang thai, đây là có đặc quyền!
Cố Hề Hề giơ xấp tiền trong tay lên ném thẳng vào mặt Trương Lệ.
"Cô không phải đòi tiền sao? Chỗ tiền này đủ cho cô mua đất xây mộ phần chưa?" Cố Hề Hề lại cầm một xấp tiền khác quăng vào mặt Trương Lệ.
Thật là quá đã! Cảm giác này thật dễ gây nghiện mà! Hóa ra dùng tiền dọa người lại có cảm giác thống khoái như vậy!
"Cô không phải nói tôi là nhà giàu mới nổi sao? Đúng vậy, tôi chính là nhà giàu mới nổi! Như thế nào? Bị nhà giàu mới nổi vả vào mặt thì cảm giác cũng không tệ chứ?" Cố Hề Hề đem bao nhiêu tức giận phẫn nộ đều phát tiết ra, đem từng xấp tiền lớn hung hăng ném vào mặt Trương Lệ.
Trên mặt đất vương vãi rất nhiều tiền.
Trương Lệ muốn phản kháng, định vùng lên nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm đến ánh mắt uy hiếp tột cùng của Doãn Tư Thần, tức thì rùng mình cúi đầu. Cô ta không dám!
Doãn Tư Thần một chữ cũng không nói, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhưng Trương Lệ vẫn cảm thấy toàn thân rét run.
Lúc này đầu cô ta mới nhận thức được.. Xong rồi! Cô ta đã đắc tội với đại nhân vật rồi! Vị đại nhân vật này nhất định không phải ở thành phố K, mà là đến từ nơi khác.
Quả nhiên ngày càng nhiều người vây quanh, xác minh Trương Lệ đoán đúng.
Lúc này Mặc Tử Hân đã mang theo người đến đây. Anh vừa tới thì tầm mắt liền dừng lại trên người Cố Hề Hề, thấy cô không có vấn đề gì, lúc này sự tức giận mới vơi đi được một chút.
"Xin lỗi, tôi đã tới chậm!" Mặc Tử Hân áy náy với Cố Hề Hề: "Tôi đã nói với Vân gia, họ đang điều chế dược liệu, em yên tâm, trợ lý của em sẽ không có việc gì!"
Cố Hề Hề bình tĩnh gật đầu.
Trương Lệ có thể không biết Doãn Tư Thần, nhưng không thể không biết Mặc Tử Hân!
Mặc Tử Hân là ai chứ? Anh chính là đại công tử số một của tỉnh Y!
Có thể làm Mặc Tử Hân quan tâm để ý như vậy, sao có thể là người bình thường?
Còn có Vân gia?
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Vì cái gì mà nhiều người như vậy đều quan tâm cô ta?
Cố Hề Hề lắc đầu, đứng tại chỗ hạ tầm mắt nhìn Trương Lệ, lạnh lùng mở miệng nói: "Cô muốn bồi thường, tôi đã làm, vậy còn bồi thường của tôi đâu? Chó của cô cắn bị thương trợ lý của tôi, cô định không bồi thường?"
Liền ngay lúc này, một người đàn ông chạy vội vàng tới đây đến mức té ngã lộn nhào trên đất.
Ông ta là vừa đi vừa ngã, dọc đường đi đã té ngã lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, mặt xám tro bò lại phía bên này, lập tức quỳ trước mặt Cố Hề Hề!
"Doãn thiếu phu nhân, Doãn tổng, Mặc tổng, chuyện này tôi không hề biết, quả thật không biết gì hết!" Người đàn ông này dù có mười lá gan cũng không dám manh động, biểu tình như đến ngày tận thế.
Có thể không tận thế được sao? Đắc tội với Cố Hề Hề, ông ta còn có thể sống sao?
Cố Hề Hề chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người tới bên cạnh Doãn Tư Thần: "Tôi có chút mệt mỏi!"
"Được, vậy chúng ta trở về." Doãn Tư Thần trả lời: "Tiểu A, xử lý nơi này cho đẹp đẽ. Hề Hề tới đây không phải để bị người khác khinh thường!"
"Vâng, tổng giám đốc!" Tiểu A lập tức khom người nhận lệnh.
Doãn Tư Thần đưa tay ôm lấy eo Cố Hề Hề, không quan tâm đến những người khác, trực tiếp mang Cố Hề Hề rời đi.
Tiểu A ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: "Mặc tổng, ngài đối với chuyện này có ý kiến gì không?"
Ánh mắt Mặc Tử Hân phức tạp nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, lúc này mới thu lại, lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Tùy ý cậu. Mặc kệ kết quả như thế nào, Mặc gia đều sẽ chịu trách nhiệm."
Vì cái gì mà anh luôn chậm hơn Doãn Tư Thần một bước?
Vì cái gì mà mỗi lần Cố Hề Hề cần, Doãn Tư Thần lại tới sớm hơn anh..
Có lời nói này của Mặc tổng, Tiểu A lễ phép nói với những người khác: "Kế tiếp là cảnh không được đẹp mắt, mời các vị phu nhân, tiểu thư quay về đi!"
Lúc này những người khác mới hồi phục tinh thần.
Trời ơi! Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì..
Ánh mắt Mặc Tử Hân nhìn Doãn thiếu phu nhân lại.. cực kỳ nồng cháy!
Nhưng không ai dám phát ra những lời này, có chết cũng không dám nói!
Rất nhanh chóng, một vệ sĩ mang theo con chó lúc nãy đưa tới trước mặt.
Trương Lệ thấy chó cưng của cô ta uể oải ỉu xìu bị xách lại, như phát điên liền chạy tới giành lấy: "Không được làm thương tổn cục cưng của tôi!"
Không được?
Hiện tại không phải cô ta muốn là được!
Vẻ mặt Tiểu A vô tình duỗi thẳng một tay. Giây tiếp theo, dù con chó kia còn muốn giãy giụa tìm đường sống, đã bị vặn gãy cổ.
"Không!" Trương Lệ điên cuồng gào lên: "Trả cục cưng lại cho tôi!"
Còn người đàn ông đang quỳ trên đất kia không ngừng lau mồ hôi lạnh, toàn thân vẫn run rẩy.
Khả năng của nhóm người này, ông ta đã được chứng kiến rồi. Buồn cười nhất chính là ông ta vì chống lưng cho Trương Lệ mà gọi một đám côn đồ tới.
Ông ta ngày xưa khi lập nghiệp khởi điểm chỉ là một nhà thầu nhỏ nhoi, cho nên cũng có quan hệ không ít với tầng lớp xã hội đồng cấp bậc. Mà những tên thanh niên côn đồ này quả thật đã mang đến cho ông ta không ít lợi ích, ví dụ như đòi nợ thuê, hù dọa công nhân và nông dân..
Cho dù về sau ông ta đã phát đạt, vẫn cùng đám người này duy trì mối quan hệ tốt, giúp ông ta thuận tiện có thêm người ủng hộ, hộ tống hoặc bảo vệ bản thân.
Ông ta trước giờ đều chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ thua vì những thanh niên lêu lổng này.
Đương nhiên càng không nghĩ đến Trương Lệ!
"Ông chủ Chu!" Tiểu A bình tĩnh mở miệng nói: "Người phụ nữ của ngài thật là to gan, đến phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị cũng dám ức hiếp. À đúng rồi, còn dám đòi tiền bồi thường của thiếu phu nhân! Vừa rồi ngài cũng thấy, thiếu phu nhân vô cùng công bằng nói rõ phải trái, đem tiền bồi thường mà người phụ nữ của ngài đòi, dâng đến tận nơi. Vậy còn ông chủ Chu, bồi thường của chúng tôi thì ngài xem thế nào?"
Ông chủ Chu thật sự muốn khóc.
"Không không không, Trương Lệ căn bản không phải người của tôi! Muốn đánh muốn giết tùy ý các người! Tôi không biết gì hết!" Nói rồi ông chủ Chu liền gập thân hình béo núc nằm xoài trên mặt đất, khắp người đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Trương Lệ lúc này đã ngã ngồi trên mặt đất, nửa ngày đều không thể hồi phục tinh thần.
Từ từ.. Anh ta vừa nói cái gì?
Tập đoàn Doãn thị.. Phu nhân của tổng giám đốc?
Người đàn ông có diện mạo yêu nghiệt kia chính là vị phú khả địch quốc () trong truyền thuyết, Doãn Tư Thần sao?
() Ý là rất giàu, giàu hơn cả một quốc gia.
Người phụ nữ có thai kia là vợ anh ta?
Không, không thể nào!
Tại sao lại như vậy?
Người mà cô ta đắc tội, nếu đúng như bọn họ nói, cô ta.. chẳng phải.. thật sự xong đời rồi sao?
Trương Lệ lúc này sắc mặt như một nhúm tro tàn. Cô ta rốt cuộc cũng không rảnh để lo việc chó cưng của mình bị bóp chết nữa.
Bởi vì người tiếp theo.. có thể là cô ta!
Lời ông chủ Chu nói, cô ta một chữ đều không nghe thấy! Mặc kệ ông ta nói gì, Trương Lệ biết hôm nay nhất định cô ta sẽ bị ông chủ Chu bỏ mặc..
Tính tình người đàn ông này, cô ta rõ hơn ai hết!
"Thật đáng tiếc!" Tiểu A cười nhạt: "Ông chủ Chu, đừng nói tôi không báo trước, công ty của ngài đã bị thu mua. Hơn nữa ngài còn thiếu tập đoàn Doãn thị năm trăm vạn. Tập đoàn Doãn thị chưa bao giờ thích nợ dài hạn, nếu trong vòng ba ngày ông chủ Chu không thể đem tiền đến trả nợ thì.."
Tiểu A ý vị thâm trầm cười cười.
Ông chủ Chu lúc này đã như chết nửa người.. Sự nghiệp cả đời ông ta dốc sức, nháy mắt đã bị chôn vùi!
"Còn Trương Lệ tiểu thư, nghe nói cô là diễn viên?" Tiểu A vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, điềm đạm nói: "Tổng giám đốc nói, Trương Lệ tiểu thư nếu xuất hiện trên màn ảnh lúc ẩn lúc hiện sẽ khiến tổng giám đốc cảm thấy thật xốn mắt. Cho nên, Trương Lệ tiểu thư, không bằng chúng tôi đưa cô đi chỉnh dung thì như thế nào?"
Lập tức có người tới xách Trương Lệ mang đi!
"Không! Tôi không đi! Các người muốn làm cái gì? Buông tôi ra.. A!"
Trương Lệ hét thảm một tiếng rồi im bặt!
Không ai biết kết cuộc của Trương Lệ là gì? Chỉ là từ đây, mặc kệ trên màn ảnh hay ngoài đời, đều không có người gặp lại Trương Lệ.
Chỉ có lời đồn, ở bãi rác từng thấy một người rất giống Trương Lệ. Nhưng cô ta không còn xinh đẹp rực rỡ nữa mà cả người đều gầy ốm trơ xương đến kinh hãi.
Đương nhiên đó là chuyện sau này!
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần sau khi rời khỏi, vẫn còn chưa kịp lên xe, Doãn Tư Thần liền duỗi tay đem Cố Hề Hề ôm vào lòng anh.