Doãn Tư Thần chính thức nhận thân với Vân gia, công khai gọi vợ chồng Vân lão gia một tiếng ba mẹ vợ, sự kiện này gây chấn động long trời lở đất khắp tỉnh Y.
Quỷ dị ở chỗ, chủ tịch tập đoàn Doãn thị, Doãn lão phu nhân đang ở thành phố N xa xôi kia lại rất thận trọng với chuyện này, bà không có lời bình luận, cũng không tỏ thái độ gì.
Không tán đồng, cũng không phản đối.
Doãn chủ tịch phản ứng như vậy càng khiến dư luận nghiền ngẫm mãi vẫn không hiểu tâm tư của bà.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Nhưng không thể phủ nhận, việc này vô hình chung đã làm địa vị Vân gia trong mắt mọi người thay đổi không ít.
Trước giờ Vân gia vốn là gia tộc lễ nghĩa nho giáo, không phải kiểu thấy sang bắt quàng làm họ, bất kỳ ai chỉ cần nhắc đến Vân gia đều một mực tôn kính, giờ đây còn có thêm cả cảm giác sợ hãi, bởi vì phía sau Vân gia chính là vị đế vương cao ngạo kia.
Doãn Tư Thần ở lại Vân gia với Cố Hề Hề hẳn hai ngày hai đêm, khi miệng vết thương của anh đã kết vảy lành lặn, anh liền dẫn cô lần nữa xuất hiện ở công ty.
Còn Nhiễm Tịch Vi đã sớm bị Doãn Tư Thần lấy lý do công việc, vì công tác báo cáo cho trụ sở tổng bộ, tống cổ cô ta đến thành phố S.
Nhiễm Tịch Vi không ngờ mình lại bị điều đi công tác, nhưng với thân phận giám đốc thị trường chi nhánh tại thành phố K, thì nhiệm vụ báo cáo với trụ sở chỉ có thể là cô ta.
Chỉ cần Nhiễm Tịch Vi đặt chân đến thành phố S, tự nhiên trưởng bộ phận giám đốc ở tổng bộ sẽ có cách buộc cô ta phải ngoan ngoãn ở lại, không thể quay về phá rối.
Thành phố K không còn bóng dáng Nhiễm Tịch Vi, quả nhiên không khí trở nên trong lành tươi mát hơn rất nhiều. Cố Hề Hề trở lại công ty, các nhân viên ngày càng thiện cảm và yêu quý vị phu nhân tổng giám đốc của họ.
Bởi vì Cố Hề Hề luôn nở nụ cười tủm tỉm, lại không hề tỏ vẻ kênh kiệu.
Và hơn hết, cô chính là vị cứu tinh của họ!
Nếu có ai đó làm sai, đáng lý tổng giám đốc sẽ lập tức mắng mỏ không tiếc lời, nhưng chỉ cần phu nhân của anh xuất hiện thì anh liền nguôi giận.
Hôm nay Cố Hề Hề đã ký duyệt xong văn bản cuối cùng, sự mệt mỏi khiến cô khẽ chau mày lại, nói: "Sao hạng mục ở huyện Viễn Sơn lại bị đình trệ như vậy, đến giờ vẫn không có tiến triển?"
Chuyên viên phụ trách hạng mục huyện Viễn Sơn nghe vậy, liền nhịn không được mà kể khổ: "Cố tổ trưởng, tôi cũng không phải không muốn mau mau triển khai, chỉ là dân tình thôn đó quả thật phức tạp. Cô có thể chưa biết, nhưng phía bên Mặc gia hiểu rất rõ. Dân tộc thiểu số ở đó rất nhiều, mà chính sách từ phía chính phủ trước nay luôn bảo vệ dân tộc thiểu số. Bởi vậy bây giờ muốn tiến hành hạng mục ngay tại nơi ở của họ thật sự rất khó."
Cố Hề Hề khẽ gật đầu, như đang suy tư điều gì.
Lúc này Mộc Nhược Na gõ cửa ra hiệu ở bên ngoài rồi tiến vào.
"Hề Hề, có chuyện cần thương lượng với cậu." Mộc Nhược Na ngồi xuống trước mặt Cố Hề Hề, vẻ mặt bức bối khó chịu: "Lão đại của tôi sắp tới đây! Khi anh ta tới, cậu nhớ nói là cậu cần tôi ở bên cạnh nhé!"
"Cậu muốn làm gì vậy?" Cố Hề Hề tò mò: "Còn dùng tôi làm bia đỡ đạn?"
"Ngày hôm qua lúc tôi chơi trò chơi điện tử trên mạng đã quen được một anh chàng đẹp trai, chúng tôi nói chuyện hợp nhau lắm, tính toán hẹn gặp bên ngoài. Không biết sao mà lão đại thần kinh của tôi lại biết được, còn đòi đi theo! Ôi trời ơi! Hề Hề, chúng ta là bạn tốt, cậu phải giúp tôi! Bằng không cả đời tôi cũng không gả được cho ai!" Mộc Nhược Na ríu rít nói mà chẳng để ý đến hình tượng bản thân.
Cố Hề Hề xua xua tay, ra hiệu các nhân viên bên cạnh lui xuống, rồi mới hỏi Mộc Nhược Na: "Vậy cậu định hẹn gặp anh chàng đó ở đâu?"
Thật ra Cố Hề Hề chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng câu trả lời của Mộc Nhược Na lại làm ánh mắt cô liền sáng lên.
"Huyện Viễn Sơn!" Mộc Nhược Na bộ dạng lười biếng trả lời: "Nghe anh chàng đẹp trai này nói ba anh ta là một trưởng thôn rất lớn ở đó! Cậu biết trước giờ tôi vẫn luôn tò mò người dân tộc thiểu số có bộ dáng như thế nào mà! Cho nên muốn nhân dịp này đi xem thử!"
Ánh mắt Cố Hề Hề sáng ngời.
Ừm, đây là một ý hay đó!
Tiến độ hạng mục ở huyện Viễn Sơn bị trì trệ mà không rõ mấu chốt là ở đâu, không bằng tự mình đi khảo sát?
Đáy mắt Cố Hề Hề lập loè: "Nhược Na, cậu có muốn tôi đi cùng cậu không?"
Mộc Nhược Na biểu tình cứ như gặp quỷ: "Cậu điên rồi à? Doãn Tư Thần lại có thể cho cậu đi?"
"Nếu tôi nói tất cả mọi người cùng đi thì sao?" Cố Hề Hề nở nụ cười thần bí: "Như vậy cũng không sợ bị lộ tẩy mà! Cái này là đi công tác đó nha!"
"Hắc, ý này không tệ! Ok, mà Hề Hề này, chỉ số thông minh của cậu đã tăng lên rồi." Mộc Nhược Na cười hì hì nhìn Cố Hề Hề: "Nhưng cậu định thuyết phục những người khác thế nào?"
"Thì nói là tôi muốn đi đâu đó chơi." Cố Hề Hề cười trả lời: "Thuận tiện rủ mọi người ra vùng ngoại thành dã ngoại, ăn một chút món ăn dân dã nông thôn, chơi trò chơi của người bản địa, ca hát và khiêu vũ."
Các dân tộc thiểu số đều rất giỏi đàn ca nhảy múa, hơn nữa ẩm thực cũng cực kỳ phong phú.
Đề nghị này của Cố Hề Hề quả nhiên được rất nhiều người hưởng ứng.
Đặc biệt Cố Hề Hề không những mời mọi người trong công ty, còn mời cả Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên.
Cho nên đến khi mọi người tụ tập lại xuất phát, nhìn mênh mông đã có mười mấy đội ngũ đông đảo.
Đó là chưa tính đến hai vị đại thiếu gia không mang theo vệ sĩ và trợ lý. Nếu tính cả bọn họ, thì phỏng chừng không thể dưới một trăm người.
Đi du ngoạn quy mô như vậy thì cũng không ai dám nghĩ.
Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề nói được làm được, thật sự lôi kéo nhiều người cùng nhau đến huyện Viễn Sơn, liền tức khắc vui sướng ôm Cố Hề Hề rồi hôn cái bẹp lên khuôn mặt cô.
Cố Hề Hề mỉm cười nói: "Tôi giúp cậu phô trương lắm rồi! Cậu và anh chàng đẹp trai của cậu cũng không nên vui chơi quá mức mà quên mọi việc nhé!"
Mộc Nhược Na rạo rực trả lời: "Yên tâm đi, tôi chỉ đi gặp trước xem anh ta thế nào, còn phải coi có cảm giác hay không mới tính tiếp! Đúng rồi, Hề Hề, cậu không phải luôn muốn thưởng thức món ăn của huyện Viễn Sơn sao? Đúng lúc nhà anh chàng đẹp trai này là chuyên nấu các món ăn ngon, lúc đó tôi sẽ cho cậu ăn thỏa thích!"
"Được." Cố Hề Hề cười cười gật đầu.
Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều là đại thiếu gia của hai gia tộc danh môn, hiển nhiên khi đi ra bên ngoài phong cách cũng tôn quý. Hai người mang theo mấy chiếc xe việt dã cao cấp để tận hưởng buổi dã ngoại này.
Mộc Nhược Na vui vẻ ngồi trò chuyện phiếm với anh chàng đẹp trai của cô qua điện thoại. Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên ngồi chơi cờ trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
"Thật không ngờ cậu sẽ mời cả tôi và anh hai." Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống bàn, mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
"Sao lại nói lời khách khí như vậy?" Cố Hề Hề ngước mắt nở nụ cười, ánh mắt nhìn Mộc Nhược Nha, khoé miệng vẫn một ý cười dạt dào: "Mọi người gần đây đều làm việc rất vất vả, cuối tuần cũng nên thả lỏng thư giãn một chút sẽ tốt hơn nhiều!"
"Cậu đối với Mộc Nhược Na đúng là rất tốt." Mặc Tử Huyên cũng hướng theo ánh mắt của Cố Hề Hề mà nhìn về hướng Mộc Nhược Na.
"Bởi vì cô ấy đối với tôi cũng rất tốt." Cố Hề Hề nghiêm túc trả lời.
Tính cách cô xưa nay chính là như vậy.
Nếu người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ tìm cách đền đáp và trân trọng đối phương.
Thậm chí ngay cả một kẻ phản bội như Lâm Tiểu Nhã, cô cũng từng sẵn lòng đối xử tốt với cô ta đến phút cuối cùng.
May mà Mộc Nhược Na hoàn toàn khác Lâm Tiểu Nhã.
Đã trải qua nhiều việc thăng trầm như vậy, Cố Hề Hề giống như đã lột xác. Cô giờ hoàn toàn có thể cảm nhận phân biệt rõ ràng, ai mới là người thật sự đối xử tốt với cô.
Mặc Tử Huyên nhìn Cố Hề Hề chăm chú, nhẹ nhàng cười rồi không nói gì nữa.
Xem ra muốn lấy được sự tin tưởng và tình cảm chân thành của Cố Hề Hề, vẫn còn một đoạn đường phải đi tiếp mà.
Anh hai thích Cố Hề Hề, mình đây làm em gái cũng nên giúp anh hai một phen.
Tình cảm của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đúng là làm người ngoài khó bề hiểu được. Mấy hôm trước còn giương cung bạt kiếm, đụng đến là sặc mùi thuốc súng, giờ đột nhiên hòa hảo như vậy, ngược lại tình ý đôi bên cứ như đã tiến thêm một bước.
Xem ra đường tình duyên của anh hai đúng là bấp bênh mà!
Mộc Nhược Na với đối phương nói chuyện không thôi không đã ghiền, liền lấy di động ra để nói chuyện trực tiếp qua cuộc gọi thoại kèm hình ảnh.
Di động vừa kết nối thì đối phương đã bị dung nhan kinh diễm của Mộc Nhược Na làm thất thần.
Mộc Nhược Na vốn là diện mạo xinh đẹp động lòng người, bằng không cô cũng không thường bị hiểu lầm là tiểu tam.
Đối phương ngỡ ngàng nhìn cô cũng là lẽ tự nhiên!
Nhưng vấn đề là bộ dáng đối phương lại làm Mộc Nhược Na sửng sốt.
Cái gì thế này? Sao gương mặt người đàn ông này qua cuộc gọi thoại và hình ảnh anh ta đưa cho mình xem, lại không giống nhau..
Từng nghe nói phụ nữ có thói quen tự chụp ảnh rồi chỉnh sửa để trông bản thân xinh đẹp hơn, nhưng chưa biết cả đàn ông cũng như vậy nha!
Mộc Nhược Na ôm chiếc máy tính bảng đang kết nối cuộc gọi thoại, vừa lúc camera thu được hình ảnh Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên.
Người đàn ông kia nhìn thấy được tức khắc kêu lên: "Trời ạ! Các em đang ở đâu vậy? Em và bạn của em đều thật xinh đẹp!"
Mộc Nhược Na đột nhiên cảm thấy cô và đối phương đúng là không cùng tần số.
Trước hết dung mạo người đàn ông so với tưởng tượng của cô, chênh lệch quá lớn.
Lại thấy đối phương cảm thán vì nhan sắc của mình, lòng cô càng không thoải mái.
Lão đại đến bây giờ chưa từng như vậy..
Anh ấy chưa bao giờ là người nông cạn chỉ biết nhìn vào bề ngoài của người khác..
Anh ấy đến giờ chưa từng nhìn hình ảnh một ai mà thốt lên như vậy vì nhan sắc của họ..
Ôi thôi đã đủ phiền chết rồi, sao mình còn nghĩ đến lão đại?
Tên khốn khiếp kia làm gì thì làm, liên quan gì đến mình nhỉ?
Người đàn ông nhìn qua hình ảnh cuộc gọi thoại, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Mộc Nhược Na khác thường, gương mặt vẫn vẻ ái muội kinh diễm mà nói: "Trời ạ, Nguyệt Cốc, em còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp! Hai cô gái xinh đẹp phía sau em là ai? Là bạn em sao? Em có muốn rủ họ đến gặp mặt không? Vừa lúc tôi cũng có vài người bạn độc thân."
Nguyệt Cốc là biệt danh Mộc Nhược Na sử dụng trong trò chơi điện tử trực tuyến.
Mộc Nhược Na tức khắc lạnh băng trả lời: "Họ không phải người ai cũng dễ dàng gặp đâu."
Nói xong câu này, Mộc Nhược Na cảm thấy cô không còn hứng thú gì, liền nói tiếp: "Được rồi, tôi còn có việc, tôi cúp đây."
Mộc Nhược Na lập tức kết thúc cuộc gọi thoại.
Đúng là gặp quỷ mà!
Vì cái gì mà mình theo bản năng lại đi so sánh tên đàn ông đó với Thượng Kha?
Thượng Kha có cái gì tốt?
Nhiễm Tịch Vi là một người giả tạo như vậy, anh ta còn xem như châu báu trân quý và sủng nịch hết mực.
Dẹp, cứ mặc kệ cho anh sủng ái cô ta!
Không làm phiền đến mình là được!
Mộc Nhược Na tắt máy tính bảng, xoay người lại ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, xem cô và Mặc Tử Huyên chơi cờ.
Cố Hề Hề chơi cờ rất khá, chậm rãi không nôn nóng, tuy nhiên nếu đúng thời điểm tiến công cũng sẽ không do dự mà quyết đoán nhanh chóng.
Mà Mặc Tử Huyên và bề ngoài của cô hoàn toàn không giống nhau, cô trông nhu mì hiền thục nhưng nước cờ lại sắc bén chí mạng, liên tục làm Cố Hề Hề phải luống cuống.
Cố Hề Hề rơi vào thế bí, cầm quân cờ mà do dự, Mộc Nhược Na liền tiếp tay cầm lấy quân cờ đi giúp Cố Hề Hề.
Mặc Tử Huyên trừng mắc liếc Mộc Nhược Na một cái: "Quan kỳ bất ngữ chân quân tử ()!"
() Xem cờ mà không nói mới là quân tử.
"Tôi là nữ tử, không phải quân tử, đánh chỗ này này!" Mộc Nhược Na mặc kệ Mặc Tử Huyên vui hay không, trên thực tế cô chỉ mong Mặc Tử Huyên không vui.
Làm gì mà cả ngày hôm nay đều lôi kéo Cố Hề Hề nói chuyện?
Vậy là có ý tứ gì?
Định tranh sủng với mình à?
Hừ, sẽ hạ gục cô cho biết!