"Khi biết vợ của mình chỉ có thể là con gái của Vân gia thì tôi cảm thấy rất bất bình, muốn chống đối. Lứa tuổi mười lăm chính là lúc dậy thì nổi loạn, vì để phản kháng nên tôi đã lén bỏ nhà đi, định bụng đến Vân gia để kháng nghị lại tổ huấn. Nhưng kết quả chắc em không thể đoán được? Người đầu tiên tôi gặp khi trên đường đến Vân gia chính là Vân Nặc, phút giây đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy thì trong đầu tôi đã hiện lên một câu: Tôi đã tìm được em! Sau đó tôi như một đứa ngốc, yên lặng đi theo sau cô ấy một lúc lâu thật lâu, đưa cô ấy về tới tận nhà. Đến lúc đứng trước cổng đại trạch Vân gia thì tôi mới biết được, cô ấy chính là người vợ mà gia tộc đã an bài cho mình."
"Tôi không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm tình lúc đó. Thật sự, thật sự vô cùng phức tạp.. Hóa ra người mà tôi luôn kháng cự lại chính là người con gái đã khiến tôi rung động từ ánh mắt đầu tiên! Khi đó tôi nghĩ mình điên rồi, không biết làm cách nào tôi đã về được đến nhà, quỳ gối trước mặt ông nội và ba mẹ, nói với họ rằng tôi nguyện ý vâng theo tổ huấn của Mặc gia, bởi vì tôi yêu người con gái kia. Loại cảm giác này thật sự huyền diệu, giống như là một linh cảm từ trong vận mệnh, chính là cảm giác khi đứng giữa chúng sinh trăm vạn người, bỗng nhiên quay đầu, người đó đang ở ngọn đèn dầu đã dần tắt."
"Bởi vì tôi trốn nhà bỏ đi nên gia đình đã trừng phạt tôi rất nặng, nhưng tôi không thấy buồn bực, ngược lại rất vui vẻ. Vì tôi đã gặp được người con gái của đời mình, đó chính là mối tình đầu của tôi, là lần đầu tiên tôi biết thế nào gọi là thích một người. Từ đó về sau, tôi bắt đầu cố ý thân cận với Vân gia, tiếp xúc nhiều hơn với Vân Nặc. Lúc ấy Vân Nặc còn rất nhỏ, bộ dáng gầy gò nhu nhược nhưng ánh mắt rất kiên định, tính cách trầm ổn, quả thật không hề giống một bé gái mười tuổi."
"Cô ấy ưu tú như thế nào, tôi nghĩ mình không cần phải nhắc lại nữa, từng điều liên quan đến cô ấy đều hấp dẫn tôi, khiến tôi không thể rời mắt. Gia đình thấy tôi thích Vân Nặc tự nhiên rất vui vẻ, ba mẹ cũng nhẹ nhàng yên tâm. Chỉ cần chờ Vân Nặc trưởng thành thì tôi lập tức có thể cưới cô ấy làm vợ, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng một cơn bạo bệnh đã thay đổi tất cả! Vân Nặc hôn mê suốt ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại thì câu đầu tiên cô ấy nói chính là: Em nhìn thấy em gái mình, em phải bảo vệ em gái mình, đó là trách nhiệm của người làm chị!"
"Tất cả mọi người cho rằng cô ấy bị sốt cao nên thần trí mơ hồ, nhưng tôi nhận ra ánh mắt lúc ấy của Vân Nặc vô cùng thanh triệt, kiên định. Đương nhiên thời điểm đó tôi không tin chuyện cô ấy có em gái, Vân gia chỉ có một đại tiểu thư, ở đâu một người em gái chứ? Sau đó chúng tôi dần dần lớn lên, cô ấy càng ngày càng xuất sắc, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của tôi. Rốt cuộc đến năm Vân Nặc mười sáu tuổi, tôi đã thổ lộ tình cảm để chính thức theo đuổi cô ấy. Nhưng biểu tình lúc đó của cô ấy rất ngạc nhiên, buột miệng thốt ra: Anh là thuộc về em gái em, vì sao lại muốn theo đuổi em?"
"Tôi sao có thể tin lời nói như vậy được? Vì thế tôi càng cố gắng đối xử tốt với cô ấy, liều mạng bảo vệ cô ấy, quyết tâm phải chiến thắng tình địch của mình. Em hẳn đã biết, Tưởng Dật Hải chính là tình địch lớn nhất của tôi! Tình cảm của anh ta dành cho Vân Nặc không hề thua kém tôi, thậm chí so với tôi còn dụng tâm hơn vài phần. Nhưng tôi là người kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận chịu thua? Cho nên tôi liền ỷ vào việc được gần quan lớn hưởng tiên cơ, dùng toàn bộ lợi thế của Mặc gia để tiếp cận cô ấy."
"Vân Nặc đối với sự theo đuổi của tôi thì vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng cũng không hề cự tuyệt. Cuối cùng đến một ngày, cô ấy đã gật đầu đồng ý. Nhưng tôi vẫn cảm nhận có điều gì đó không đúng, người mà tôi muốn là Vân Nặc, nhưng lại không hoàn toàn là Vân Nặc, giống như còn thất lạc một điều gì đó.. Hoặc là giống như tôi đã nghĩ sai điều gì rồi. Thời gian đó, thân thể Vân Nặc ngày càng suy yếu, rất dễ dàng phát sốt trở bệnh, tôi không có tâm tình đi truy cứu nữa, chỉ cầu mong cô ấy có thể khoẻ mạnh sống tốt là được rồi."
"Chúng tôi rốt cuộc đã đính hôn, trước ngày đính hôn, có người nói cho tôi biết Vân Nặc đã khóc suốt một đêm, cô ấy đã đem rất nhiều đồ vật đi đốt. Lúc tôi nghe thấy điều này, trái tim tôi rất đau nhưng lại cố ý như không biết gì. Tôi rất quý trọng niềm hạnh phúc không dễ dàng có được này, tôi sẽ không để bất kỳ ai hủy diệt đi hạnh phúc của mình. Tôi đã nói với bản thân, đây là số mệnh! Không ai có thể trốn thoát khỏi số mệnh!"
"Ngày đính hôn, Vân Nặc nói với tôi: Nếu đây là điều anh muốn, em sẽ thành toàn cho anh. Thật may là em gái em sẽ được tự do, con bé không cần nhận lấy những gì nó không muốn. Nếu người mà anh nhận định là em, vậy thì chính là em."
"Tôi lúc ấy thật sự không rõ ý tứ của những lời này, tôi hỏi thế nào thì cô ấy cũng không chịu giải thích, bí ẩn ngày đó vẫn luôn nằm trong tâm trí tôi. Đến khi Vân Nặc qua đời, cô ấy đã cầm lấy tay tôi nói: Tử Hân, đời này thật xin lỗi, em không thể tiếp tục ở bên cạnh anh. Em còn rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không kịp nữa rồi.. nếu có một ngày anh gặp em gái em, mong anh hãy phải thay em bảo vệ con bé."
"Bí ẩn đó vẫn là một khúc mắc, mãi cho đến ngày gặp được em tôi mới thông suốt. Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi chỉ nghĩ đây là trùng hợp, tôi không cho rằng em và Vân gia thật sự có quan hệ. Nhưng qua một thời gian điều tra, tôi có được DNA của em.. em không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi, dựa vào thực lực của Mặc gia thì muốn lấy DNA của một người là chuyện rất đơn giản. Cầm trên tay bản kiểm định DNA của em và Vân Nặc, kết quả làm tôi cực kỳ chấn động.."
"Tôi bí mật đi tìm Vân lão phu nhân để truy vấn xem có phải trên đời này còn một Vân Nặc nào khác hay không, Vân lão phu nhân lúc này mới nói cho tôi biết, em chính là người em gái mà Vân Nặc luôn nhắc tới. Hóa ra, em thật sự là người của Vân gia, em là người mà Vân Nặc luôn nhắc nhở tôi phải bảo vệ. Sau khi tiếp xúc với em, tôi đột nhiên nhận ra cảm giác mất mát năm đó thật ra là gì!"
"Huyền diệu đến mức bản thân tôi cũng không thể tưởng tượng được. Tôi vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng trong tâm trí tôi thật sự có cảm giác như vậy, loại cảm giác này nói cho tôi biết một điều, em và Vân Nặc vốn dĩ chính là một thể! Cô ấy là một phần của em, và em là một phần của cô ấy. Tôi biết tôi nói vậy là không có bằng chứng, nhưng đây là linh cảm mách bảo, Nặc Nặc là hình, mà em chính là thần. Hai người hình thần hợp nhất chính là.."
Cố Hề Hề nghe đến đây lại kích động đứng lên, buột miệng thốt ra: "Vân Tử Tiêu!"
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, hai người hình thần hợp nhất, chính là Vân Tử Tiêu!"
Cố Hề Hề chưa từng kể với bất kỳ về giấc mơ kỳ lạ của cô, không ai biết cô đã từng có một giấc mộng hoang đường, không ai biết trong mơ cô đã gặp Vân Nặc và Vân Tử Tiêu.
Nhưng Mặc Tử Hân này sao lại có thể biết.. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Vì sao lại cảm thấy giống như vận mệnh đã an bài?
"Trong nhà thờ tổ ở Thôn Viễn Sơn có treo bức họa của Vân Tử Tiêu, chuyện này từ lâu tôi đã biết, hơn nữa cũng từng lén đến để nhìn trộm. Lần đầu tiên nhìn thấy bức họa của Vân Tử Tiêu, tôi thật sự xuất hiện ảo giác, người thiếu nữ trong tranh dường như đang nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập áy náy bi thương xin lỗi. Bà cố của tôi là người nhà Thanh, trong người tôi có huyết thống của Mãn tộc, nhưng mẹ tôi là người Hán cho nên huyết thống Mãn tộc của tôi có thể đã bị suy yếu."
"Vân Tử Tiêu từng là phúc tấn của Đại Thanh, hơn nữa vị phúc tấn này cùng Mặc gia từng có chút quan hệ sâu xa, đây đều là chuyện xưa của gia tộc, tôi cũng không biết nhiều. Ngày đó khi chúng ta ở thôn Viễn Sơn, tôi đã có dự tính để em nhìn thấy bức họa kia, tôi muốn biết phản ứng của em như thế nào.. Kết quả, tôi đã đoán đúng!"
"Em quả nhiên là một nửa của Vân Tử Tiêu! Cuối cùng tôi đã tìm được sự mất mát ở trong đáy lòng mình. Cho nên, bây giờ tôi chính thức trả lời câu hỏi của em, em và Nặc Nặc vốn là một thể, là điều quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi. Cho nên sao có thể phân rõ ràng ai quan trọng hơn, yêu ai hơn được chứ?"
Cố Hề Hề nhạy bén bắt được điểm này: "Vậy người anh thích chính là.. Vân Tử Tiêu?"
Mặc Tử Hân cười khẽ lắc đầu: "Phải, mà cũng không phải. Vân Tử Tiêu là tiền bối, là tổ tiên, tôi sao có thể đi thích một vị tổ tiên được? Điều tôi thích chính là khí chất của Vân Tử Tiêu, mà em là người có được phần thần, chính là loại khí chất này, vậy nên sao tôi có thể không động tâm với em?"
"Vân Tử Tiêu năm xưa kinh tài tuyệt diễm, tài hoa hơn người, hơn nữa còn là một thân võ nghệ công phu. Trong lịch sử Vân gia, bà ấy là người duy nhất mang thân phận nữ nhi mà một thân dụng võ, là người duy nhất của Vân gia có thể dùng tay không thi triển võ nghệ, trấn áp cường địch. Nặc Nặc tuy tài hoa nhưng thân thể nhu nhược, bệnh tật quấn thân. Còn em.."
Mặc Tử Hân nói tới đây, tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Thân thể của em khoẻ mạnh đến mức khiến người khác phải hâm mộ, cơ thể em mang theo gen hoàn mỹ nhất của Vân gia, đời sau của em tự nhiên sẽ là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Tôi tức khắc hiểu ra năm đó vì sao trước khi bà cố lâm chung lại muốn tôi cưới em."
Cố Hề Hề dở khóc dở cười.. Không ngờ gen bẩm sinh khoẻ mạnh, không sinh bệnh này của mình lại có thể khiến người khác thương nhớ..
Nhìn ánh mắt Cố Hề Hề lộ vẻ mệt mỏi, Mặc Tử Hân lập tức đứng lên: "Cũng không còn sớm nữa, em nên đi nghỉ đi. Chuyện của Vân gia chính là chuyện của tôi, đây là mệnh lệnh của ông nội, nhất định phải bảo vệ tốt an nguy của cả nhà em. Có chuyện gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, dù là ngày hay đêm, tôi sẽ luôn luôn có mặt khi em cần."
Cố Hề Hề yên lặng gật đầu, cô cần một thời gian để suy nghĩ lại, bởi vì mọi việc đối với cô mà nói thật sự quá mức rợn người..
Tiễn Mặc Tử Hân rời khỏi phòng, cô ngồi trên ghế sofa thật lâu.
Vân Tử Tiêu à Vân Tử Tiêu, chẳng lẽ tôi và người thật sự có mối liên hệ gì sao?
Vậy Mặc Tử Hân.. là ai?
Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Cố Hề Hề, cô nhìn thấy người gọi là Tiểu Vương thì liền bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nức nở của Tiểu Vương: "Thiếu phu nhân ơi, không xong rồi! Tổng giám đốc đã biết chị không ở nhà, ngài ấy nói em đã nói dối, không giấu được nữa rồi! Tổng giám đốc đang nổi trận lôi đình muốn đuổi việc em! Ô ô ô.."
Nghe tiếng khóc của Tiểu Vương, trái tim Cố Hề Hề bỗng nhiên trầm xuống.