Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt đối phương đang tìm kiếm cô, tức khắc sửng sốt.
Sao anh lại đến đây? Không phải đã nói với cô trưa nay anh có một buổi tiệc xã giao với phía chính phủ sao?
Thân ảnh dong dỏng cao lướt đi giữa đám đông, tích tắc đã đến bên cạnh Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đôi mắt rũ xuống mang theo ý cười nhộn nhạo, nói nhỏ bên tai cô: "Lo cho em nên mới đến đây xem một chút."
Trái tim Cố Hề Hề rộn lên cảm giác ngọt ngào.
Không thể phủ nhận ở trước mặt nhiều quý phu nhân thiên kim danh môn, lại được chồng mình sủng ái thế này.. xác thật rất thỏa mãn cảm giác hư vinh nho nhỏ tận đáy lòng.
Các quý cô, quý bà ở đây đa phần đều đã lập gia đình, hoặc có hôn ước, nếu không thì là đã quen bạn trai, nhưng chẳng có ai trong số những người đàn ông của họ lại có thể thản nhiên trước mặt nhiều người bày tỏ tình cảm như vậy!
Đặc biệt đối phương là một vị đế vương tung hoàng thương giới, tấm chi tình này đủ để làm người ta nao lòng..
Cố Hề Hề mỉm cười, để Doãn Tư Thần tùy ý nắm tay kéo cô trở lại ghế sofa rộng lớn, hai người ngồi xuống bên cạnh nhau rất tình tứ.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Doãn Tư Thần liếc mắt đến Thượng Kha đang đứng trên khán đài, ánh mắt Thượng Kha nhận được tín hiệu, ngay sau đó liền loé sáng!
Anh từng hứa sẽ trợ giúp Thượng Kha lấy được cổ phần trong tay Thượng lão gia tử. Xem ra.. chuyện này đã có bước tiến! Chỉ cần Thượng Kha nắm được đại đa số cổ phần thì hoàn toàn có đủ quyền lực phủ quyết Thượng lão gia tử!
Đôi mắt Thượng Kha nhìn Doãn Tư Thần càng trở nên khẩn trương nhiệt tình hơn nữa.
Tưởng Huy Âm căn bản không chú ý đến ánh mắt của Doãn Tư Thần, hiện tại cô ta chỉ nôn nao muốn nhìn thấy Cố Hề Hề phải bẽ mặt trước thiên hạ. Doãn Tư Thần tới đây thì sao? Vậy càng tốt, có thể khiến cả hai vợ chồng cùng nhau xấu mặt!
Tưởng Huy Âm không còn đủ kiên nhẫn, lập tức nói lớn: "Bây giờ xin mời Doãn thiếu phu nhân tiến lên triển lãm cho mọi người tặng phẩm!"
Lời nói vừa dứt thì có vài ánh mắt thiếu thiện cảm đã hướng về Tưởng Huy Âm, bất quá mọi người đều nể mặt Tưởng gia nên không ai muốn so đo với cô ta.
Còn Tưởng Huy Âm chỉ lo chăm chăm vào Cố Hề Hề, tất nhiên không nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người.
Sắc mặt Thượng phu nhân lúc này đã trầm xuống.. Cô gái này là như thế nào đây? Thiếu kiên nhẫn, hấp tấp bộp chộp, sao có tư cách đứng bên cạnh con trai của bà? Thậm chí đến cả một phụ nữ thường dân như Mộc Nhược Na thì cô còn không bằng!
Đôi mắt Doãn Tuyết Mạt kích động, gắt gao nhìn Cố Hề Hề.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở trong sảnh đều tập trung vào Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề khoan thai đứng lên, đưa hộp gấm cho Tiểu Vương cầm, rồi cả hai chậm rãi bước về phía sân khấu. Dáng vẻ thong dong của cô khiến cho Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt càng đỏ ngầu.
Hai người họ ngầm tưởng tượng trong đầu hình ảnh Cố Hề Hề kinh hoàng thất thố vì bị xấu mặt, nghĩ đến đó bọn họ cảm thấy thật hả hê!
Chính là giờ phút này đây! Cố Hề Hề, cô chết chắc rồi!
Tiểu Vương đi theo phía sau Cố Hề Hề, ánh mắt lướt nhìn qua Tưởng Huy Âm, quả nhiên vẻ mặt cô ta đang tràn ngập vui sướng, ánh mắt tràn đầy hận thù. Đáy lòng Tiểu Vương thầm than một tiếng: Sợ là Tưởng gia không thể giữ được vị Tưởng đại tiểu thư này nữa rồi! Lần này là chính cô ta tự tìm đường chết!
Thượng Kha thấy Cố Hề Hề đã bước lên, liền nhẹ nhàng lùi về sau một bước, để lại không gian cho cô.
Cố Hề Hề lên sâu khấu, nhẹ nhàng mỉm cười: "Cũng nhờ Thượng phu nhân tạo cơ hội, lần này tôi xin phép mượn hoa hiến phật. Cảm ơn hậu ái của Thượng phu nhân, và chân thành cảm kích tấm lòng từ bi một lòng cống hiến vì một xã hội tốt đẹp hơn! Tôi thân là vãn bối, sẽ luôn noi theo tấm gương mẫu mực của Thượng phu nhân, dốc chút sức lực non nớt của mình vì sự nghiệp từ thiện!"
Lời nói này chính là khen tặng gia chủ, Thượng phu nhìn về phía Cố Hề Hề, ánh mắt bà càng thêm hài lòng, đây chính là phong độ của phu nhân nhà quý tộc thượng lưu. Con gái Vân gia quả nhiên không làm người khác thất vọng, biết tiến thoái đúng mực, cao quý, điềm đạm, chính là khí chất không thể thiếu của danh môn thế gia.
Mọi người xung quanh cùng vỗ tay Cố Hề Hề.
Tưởng Huy Âm đứng bên cạnh, cật lực khống chế biểu tình không lộ ra khoái cảm báo thù, nếu không sẽ phá nát cái vẻ ngụy trang nhã nhặn lịch sự của cô ta lúc này. Nhưng không sao, đám đông đó cứ tha hồ ca ngợi Cố Hề Hề đi, càng tung hô bao nhiêu thì lát nữa đây Cố Hề Hề sẽ càng mất mặt bấy nhiêu, không phải sao?
Cố Hề Hề, tôi cho cô đắc ý trong chốc lát thôi! Để xem lát nữa cô sẽ phải khóc như thế nào!
Cố Hề Hề không vội triển lãm tặng phẩm của mình, ngược lại lên tiếng: "Hôm qua vừa đúng dịp gia đình chú hai bên Doãn gia chúng tôi vừa trở về từ Na Uy, nghe nói lần này cả nhà chú hai dự định sẽ ở lại Trung Quốc lâu dài. Không những vậy, em họ của tôi hôm nay cũng đến đây mang theo một lễ vật. Tuy gia đình chú hai thuộc về dòng huyết mạch khá xa, nhưng dòng chính của Doãn gia ba đời nay đều chỉ đơn truyền, đến thế hệ của Tư Thần khó khăn lắm mới có hai anh em, mà lại không có chị em gái. Tuyết Mạt mang họ Doãn, dĩ nhiên chính là em gái trong nhà chúng tôi. Cho nên tôi xin phép kiến nghị để tôi và Tuyết Mạt cùng nhau triển lãm tặng phẩm, không biết ý mọi người thế nào?"
Các người dám tính kế tôi để làm tổn hại danh dự của Doãn gia, vậy thì đừng trách!
Tưởng Huy Âm, Doãn Tuyết Mạt, đây chính là con đường hai người tự lao vào!
Tiểu Vương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng của Cố Hề Hề, trong nháy mắt cảm thấy thiếu phu nhân hôm nay thật lạ, nhưng cô rất thích thiếu phu nhân như thế này! Thiếu phu nhân phải dũng cảm mạnh mẽ thì mới đủ năng lực tự bảo vệ bản thân và tiểu thiếu gia!
Doãn Tư Thần bộ dáng lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, khoé miệng nở rộ ý cười dạt dào. Anh đương nhiên biết vì sao Cố Hề Hề lại ngỏ lời như vậy, anh rất vui, chuột đồng nhỏ của anh rốt cuộc đã biết giơ răng nanh sắc bén trừng phạt những cây gai nhọn dám tác oai tác oái trên người cô!
Vợ của Doãn Tư Thần sao có thể là một con cừu non yếu mềm?
Thân là nữ nhân của Lang Vương, sao có thể là một con vật nhỏ nhu nhược?
Doãn Tuyết Mạt nhanh chóng liếc nhìn những người khác, đám đông vỗ tay không ngừng, luôn miệng ca ngợi khí chất trí thức của Cố Hề Hề, vừa khéo léo dìu dắt gia đình thân quyến bên dòng thứ, vừa tôn vinh dòng chính.
Doãn Tuyết Mạt hận không thể tự cắn nát môi của mình!
Vì cái gì? Vì cái gì mà tất cả mọi người đều tán dương Cố Hề Hề?
Vì cái gì mà ai cũng thấy Cố Hề Hề tốt?
Ngón tay Doãn Tuyết Mạt siết chặt lại, gân xanh nổi lên, cô ta gắt gao cầm lấy hộp lễ vật, ánh mắt thâm độc nhìn lướt qua Cố Hề Hề.
Được! Nếu cô muốn chết ngay bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô tận hưởng một cái chết thống khoái!
Doãn Tuyết Mạt lập tức rời khỏi chỗ ngồi, tay cầm lễ vật bước lên sân khấu, đứng cạnh Tưởng Huy Âm. Khuôn mặt cả hai người bọn họ lúc này đều rất hưng phấn.
Rốt cuộc thì họ đã có cơ hội khiến Cố Hề Hề phải thân bại danh liệt!
Cố Hề Hề lúc này đứng bên cạnh Thượng Kha, nở nụ cười hòa nhã.
Thượng Kha thanh giọng nói: "Hiện tại xin mời Doãn thiếu phu nhân và Doãn tiểu thư cùng mở hộp gấm ra để triển lãm tặng phẩm quyên góp từ thiện ngày hôm nay."
Cố Hề Hề gật gật đầu ra hiệu, Tiểu Vương nhanh tay mở hộp gấm, Cố Hề Hề chậm rãi cẩn thận tiến đến lấy bức họa ra.
Còn Doãn Tuyết Mạt ở bên kia, tùy ý đưa hộp gấm cho một người hầu, rồi để người hầu mở hộp gấm lấy món tặng phẩm ra.
Thái độ đôi bên hoàn toàn khác biệt!
Cố Hề Hề nghiêm túc trang trọng, khiến mọi người âm thầm gật đầu. Khách vô cùng coi trọng lễ độ, Thượng phu nhân là gia chủ tức khắc cảm thấy vinh dự.
Doãn Tuyết Mạt thì trái lại, việc tùy tiện để một người hầu thoải mái đụng chạm món tặng phẩm thể hiện ý vị coi khinh, bất kỳ một gia chủ nào cũng khó lòng hoan nghênh vị khách như vậy.
Hai tác phẩm đồng thời được triển lãm, toàn thể không gian nháy mắt yên lặng!
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt tựa hồ đã sớm dự liệu trước hình ảnh này, bọn họ đắc ý nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, ý tứ chính là: Hôm nay cô chết chắc rồi!
Cố Hề Hề vẫn đứng thẳng, mặc dù đang có thai nhưng cô luôn đoan trang ưu nhã, nụ cười lóng lánh.
Sự yên lặng của mọi người chuyển dần sang kinh sợ ngây người! Bởi vì bọn họ không ngờ trong một yến hội mang ý nghĩa nhân văn, một nơi nghiêm túc như thế này mà có người dám bông đùa?
Phốc!
Doãn Tư Thần là người đầu tiên bật cười, anh cứ việc cười rất thoải mái, chính là không ai dám xét nét, ngược lại sau đó thì những người khác đã thấp giọng khẽ cười theo, bắt đầu có tiếng xì xầm và nhiều ánh mắt khinh thường hướng về Doãn Tuyết Mạt.
Cố Hề Hề thấy mọi người đã có phản ứng, cô mới hơi lui về sau một bước, trịnh trọng nói: "Bức họa này là vật trân quý nhất của gia mẫu. Bà xưa nay rất thích các bức tranh vẽ về cảnh sắc thiên nhiên, hình ảnh cây trúc, mà thiên tài về họa trúc thì không ai vượt qua được kỳ nhân Trịnh Bản Kiều. Khi gia mẫu biết tôi sẽ đại diện cho Doãn gia tham dự quyên tặng yến hội từ thiện của Thượng phu nhân, bà ở nước ngoài đã cho người mang đến cho tôi tác phẩm này. Đây chính là tác phẩm từng được bán đấu giá lên tới bốn ngàn vạn trong một hội đấu giá rất lớn nhiều năm trước, sau cùng đã được Vân gia may mắn sở hữu. Bây giờ vì sự nghiệp từ thiện nên ba mẹ tôi đều tán thành và cho phép tôi quyên tặng bức họa này, để đưa đến cho người có duyên."
Vừa nghe đến mức giá, toàn thể sảnh đều hít hà một hơi!
Vân gia, là Vân gia của tỉnh Y!
Mặc dù Vân gia đã bị xóa tên trong các gia tộc thượng lưu, nhưng nội tình và những vinh quang mà Vân gia đã đạt được thì không ai có thể phủ nhận! Chỉ tùy tiện lấy ra một bức họa, giá trị đã đạt tới bốn ngàn vạn!
Thượng phu nhân là người đầu tiên vỗ tay, nói: "Doãn thiếu phu nhân thật có lòng, nhất định bức họa sẽ được trao cho người có duyên! Chúng ta lần nữa hãy cảm tạ Doãn thiếu phu nhân đã khẳng khái, cảm tạ Vân gia và Doãn gia!"
Tiếp theo một tràn pháo binh giòn tan.
Cố Hề Hề hơi hơi cúi người đáp lễ, đợi khi tiếng vỗ tay vơi bớt, cô mới tiếp tục nói: "Ngoài bức họa này ra, Doãn gia xin phép quyên góp thêm mười triệu đô la Mỹ để mang đến cuộc sống tốt hơn cho trẻ em trên thế giới này. Tôi cũng là người làm mẹ, đã có con, trẻ em chính là thiên sứ mà ông trời đã ban cho chúng ta. Chúng ta nhất định phải đối xử tử tế và chăm sóc các thiên sứ này thật tốt."
Tràng vỗ tay lần nữa vang dội.
Sự tán thưởng dành cho Cố Hề Hề nháy mắt đã vọt lên đỉnh điểm.
Sắc mặt Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt lúc này quả thật không thể khó coi hơn nữa!
Tưởng Huy Âm còn đỡ, vì cô ta vẫn kiềm chế được, còn Doãn Tuyết Mạt lập tức phản pháo: "Đùa cái gì vậy chứ! Cố Hề Hề sao có thể có được tranh của Trịnh Bản Kiều? Đồ trong tay cô ra là đồ dỏm!"
Khoảng cách giữa hai bên khá xa, mỗi tác phẩm sau khi được triển lãm thì đều được một máy quay chiếu vào và đưa hình ảnh lên màn hình led cực lớn ở bên hông sảnh, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng chân thật nhất.