Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

chương 468: tránh cũng không được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng phu nhân nghe Hề Hề giải thích như vậy mới mỉm cười, gật gật đầu: "Con gái Vân gia quả nhiên nhân phẩm đoan trang."

Hề Hề chỉ cười cười đáp lại.

"Dật Hải là đứa tính tình cố chấp, nếu con có thời gian thì khuyên nhủ giúp ta một chút." Tưởng phu nhân lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

"Vâng, phu nhân." Hề Hề ngoan ngoãn trả lời.

"Nếu có thể thì tốt nhất khuyên Dật Hải nên sớm kết hôn." Đôi mắt Tưởng phu nhân thâm thúy nhìn Hề Hề.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Hề Hề đành cười khổ: "Con cũng nghĩ vậy. Rốt cuộc thì chị gái của con đã qua đời năm năm, người chết không thể sống lại, huống chi chắc chắn chị ấy ở trên trời cũng hy vọng Tưởng thiếu gia có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Tưởng thiếu gia quả thật đã đến lúc nên thành gia lập thất. Tưởng thiếu gia và Doãn Tư Thần cùng tuổi nhau, mà con với Doãn Tư Thần đã có con.." Hề Hề buột miệng nói đến đây mới phát hiện câu nói của cô có chút không ổn, đành thẹn thùng cười cười.

Tưởng phu nhân nhìn cô mỉm cười, ánh mắt bà lại càng thêm vừa lòng ưng ý.

"Có những lời này của con thì ta yên tâm rồi." Đôi mắt Tưởng phu nhân càng trở nên nhu hòa hơn: "Con và Tư Thần hãy mau tái hợp đi, người một nhà phải ở bên nhau, đó mới là một gia đình."

Hề Hề bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh vừa rồi cô và Doãn Tư Thần cùng bước đi bên nhau và hai bên mang tai lại ửng đỏ thêm lần nữa.

Hai người họ cứ vậy, một người ý vị khuyên bảo, một người ngượng ngùng tránh né.

Bên trong phòng, Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng hỏi Doãn Tư Thần: "Cậu nói muốn dẫn Hề Hề đi Nhật Bản?"

"Trước kia Hề Hề từng nói muốn đến Hokkaido ngắm hoa, lúc đó cô ấy đang mang thai nên tôi không dám đưa cô ấy đi xa, hiện tại đã có cơ hội rồi." Doãn Tư Thần cười nhạt.

Tưởng Dật Hải nhanh chóng rũ mắt, che giấu đi ánh sáng vừa loé lên trong đáy mắt: "Ừ, mùa này rất phù hợp để ngắm hoa, không biết lúc nào mới có dịp ngắm."

Doãn Tư Thần hơi nhếch miệng cười, không chút tiếng động: "Muốn ngắm hoa anh đào thì cứ trồng một rừng hoa anh đào là được."

"Đúng rồi, cô ta thế nào?" Tưởng Dật Hải nhịn không được, liền hỏi về Tưởng Huy Âm: "Cô ta sẽ chết?"

"Anh họ mềm lòng?" Doãn Tư Thần hỏi lại, gương mặt không có chút biểu cảm.

"Sao có thể?" Tưởng Dật Hải cười khổ: "Ba năm trước đây là Tưởng gia có lỗi với Hề Hề. Lúc đó cô ta đã bị đuổi ra khỏi Tưởng gia, nhưng lại dám hãm hại gây tổn thương đến Hề Hề, đừng nói là cậu, mà chính tôi cũng nhất định không bỏ qua. Chỉ là chẳng phải cậu đã nói sẽ cho Hề Hề cơ hội tự mình báo thù nên mới để cô ta sống sao?"

"Đúng vậy, anh họ yên tâm, tôi sẽ không để cô ta được chết nhẹ nhàng." Doãn Tư Thần nói một cách bâng quơ, như thể việc giết một người với anh không khác gì đang trò chuyện về thời tiết.

Tưởng Dật Hải trầm mặc một chút, khoé miệng gian nan giật giật: "Đây đều là do cô ta tự chuốc lấy."

Ánh mắt Doãn Tư Thần hướng ra phía cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của Tưởng phu nhân và Hề Hề thì đôi mắt anh đã sáng lên.

"Đã nhiều năm vậy rồi, anh họ, anh nên để mọi chuyện qua đi." Doãn Tư Thần vắt tay sau lưng, đáy mắt thâm thúy.

Tưởng Dật Hải nghe hiểu ý tứ đối phương, nét mặt khẽ biến sắc, chậm rãi cúi đầu: "Cả cậu cũng cho rằng tôi nên như vậy?"

"Con người sống là phải hướng về phía trước." Đôi mắt Doãn Tư Thần hơi chớp chớp, nhìn bộ dáng ủ rũ của Tưởng Dật Hải thì tiếp tục nói: "Mợ rất lo lắng cho anh, tôi cũng hy vọng anh có thể sống tốt."

"Tôi cần thêm một chút thời gian.." Tưởng Dật Hải thở dài một tiếng.

Chung quy là anh chưa thể từ bỏ được..

Mộc Nhược Na đang cầm ly rượu đung đưa tiếp chuyện với một ông trùm trong lĩnh vực báo chí thì đột nhiên nghe được thanh âm nặng nề của Thượng Kha: "Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với vị tiểu thư này vài câu được không?"

Ông trùm báo chí kia thấy đối phương là Thượng tổng của tập đoàn Ody thì hơi không vui, bất quá vẫn cung kính trả lời: "Đương nhiên có thể, Thượng tổng, xin mời!" Ông ta đơn giản là không dám đắc tội của người của Thượng gia, nên chỉ có thể ấm ức quay lưng bỏ đi.

Mộc Nhược Na nghe được giọng nói của Thượng Kha thì thân thể cứng đờ, theo phản xạ thì lập tức muốn xoay người rời đi.

Thượng Kha tức khắc vươn tay nắm chặt cánh tay cô: "Em còn muốn trốn cho đến khi nào?"

Mộc Nhược Na giãy giụa thì Thượng Kha đã hung hăng kéo cô rời khỏi hội trường, đến một phòng nghỉ ngay dãy hành lang vắng vẻ.

Không đợi Mộc Nhược Na kịp thời phản ứng thì Thượng Kha đã đẩy cô dựa vào vách tường, trực tiếp chặn cô lại.

"Anh muốn làm gì?" Mộc Nhược Na tức giận: "Ở đây là đại trạch của Doãn gia, anh không sợ làm loạn nên thì tất cả mọi người đều xấu mặt sao?"

Vẻ giận dữ trước đó trên gương mặt tuấn tú của Thượng Kha đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ: "Em thà đứng đó cùng vui vẻ nói chuyện với người đàn ông khác, mà cũng không chịu nói với tôi một lời, hay liếc nhìn tôi một cái hay sao?"

Mộc Nhược Na cắn môi, quay đầu đi không muốn nhìn đến anh.

"Nhược Na, tôi đã biết sai rồi.." Thượng Kha thành khẩn nhận lỗi: "Tôi ý thức được mình đã sai rồi, nhiều năm qua tôi luôn hối hận. Tôi đã hứa trong năm năm sẽ không đi tìm em, nhưng tôi không thể chịu được nữa! Nhược Na, tuy trước kia tôi là một người rất khốn nạn, nhưng em biết rõ tôi không phải dạng đàn ông lăng nhăng. Một khi tôi đã lựa chọn người phụ nữ của mình thì cả đời sẽ không thay đổi!"

Mộc Nhược Na nghe lời xin lỗi này thì thái độ cô có vẻ mềm mỏng hơn một chút, cô hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại mới biết xin lỗi, không thấy đã quá muộn sao?"

"Tôi đã nắm được thực quyền trong gia tộc của mình, giờ sẽ không ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau nữa!" Thượng Kha nghiêm túc nói: "Ba năm qua tôi đã lấy được sự ủng hộ của ông nội, Thượng gia giờ đã ở trong tay tôi!"

"Thì sao?" Mộc Nhược Na bật cười trào phúng: "Tôi vẫn vậy, chỉ là đứa con gái của một ông giáo sư nghèo cổ hũ, không xứng với gia đình quyền quý nhà anh!"

"Nhược Na!" Thượng Kha thống khổ kêu lên: "Đừng như vậy được không? Tôi biết năm xưa mẹ tôi nói những lời đó đã làm tổn thương em, tôi thật sự thành tâm xin lỗi em thay cho bà ấy."

Mộc Nhược Na ngước mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thượng Kha.

Tuy Thượng Kha không phải người hùng mạnh cường hãn như Doãn Tư Thần, nhưng hiện tại anh vì cô đã có thể đi đến bước này, để nắm trọn quyền hành của Thượng gia trong tay, điều này quả thật không dễ dàng gì!

Đáy lòng Mộc Nhược Na vô cùng phức tạp, cô không biết rốt cuộc đối với Thượng Kha thì cô có cảm giác gì. Ba năm trước đây, kỳ thật cô không có nhiều cảm giác với anh, nhưng suốt thời gian ba năm anh luôn theo đuổi cô khắp nơi, chấp nhất không buông tay, thì tự trong lòng cô dần dần đã có một cảm giác khang khác..

Cô vốn dĩ là người hiếu thắng, sao có thể chịu được ánh mắt sắc lạnh của người khác, đặc biệt khi đó là mẹ chồng tương lai? Nếu quan hệ mẹ chồng nàng dâu không thể hòa hoãn, thì cô có cố chấp ở bên cạnh Thượng Kha thì kết cuộc vẫn sẽ là bi kịch!

Nếu đã biết trước là bi kịch, hà tất không nên có bắt đầu!

Mộc Nhược Na không có cách nào đối mặt với một người đàn ông thật lòng với cô để nói lời từ chối, vậy nên chỉ có thể trốn tránh Thượng Kha. Cô từng nghĩ, chỉ cần Thượng Kha chủ động bỏ cuộc, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

Chính là cô không ngờ được, Thượng Kha lại kiên trì lì lợm tìm cô khắp nơi, không buông tha dù cho cô ở đâu trên thế giới này. Bây giờ lại ở trong một ngày như hôm nay, lại kéo cô đến đây giam lỏng trong vòng tay anh..

Mộc Nhược Na nghe Thượng Kha nói vậy, nhịn không được mà thở dài một tiếng: "Thượng Kha, việc gì phải vậy? Anh biết rõ giữa chúng ta không có khả năng, sự khác biệt về giai cấp xã hội luôn luôn tồn tại."

Hốc mắt Thượng Kha vô thức đỏ lên: "Tư Thần và Cố Hề Hề cũng không có môn đăng hộ đối!"

"Cho nên hai người họ mới chia tay đó!" Mộc Nhược Na lập tức trả lời.

"Nhưng họ vẫn có con, hơn nữa họ không phải là chia tay!" Thượng Kha trả lời vô cùng nghiêm túc: "Tư Thần không buông tay, tôi cũng không buông tay! Nhất định cuối cùng Tư Thần và Cố Hề Hề sẽ tái hợp ở bên nhau, còn tôi, sẽ chỉ nhận định một người duy nhất là em!"

Mộc Nhược Na bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ anh không thích tôi, về chuyện này anh tính làm gì?"

"Bà ấy không còn phản đối nữa." Ánh mắt Thượng Kha tha thiết, nói: "Tôi đã thuyết phục bà ấy."

"Được rồi, vậy anh nói xem, anh đã thuyết phục như thế nào?" Mộc Nhược Na không phục hỏi lại.

"Tôi đã nói, nếu kiếp này không thể ở bên em, tôi sẽ khiến cho Thượng gia ở đời của tôi sẽ phải tuyệt tử tuyệt tôn!" Thượng Kha trả lời cực kỳ khí phách.

Mộc Nhược Na ngẩn ngơ, ngay sau đó liền đỏ mặt.

Cái tên khốn kiếp này, lời này mà dám nói ra cho được?

"Nhược Na, tôi sẽ không từ bỏ!" Thượng Kha trịnh trọng nói: "Mặc kệ em trốn ở nơi nào, trốn đến bao giờ, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ em. Em cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy người đàn ông khác, không có tôi cho phép thì để xem ai dám cưới em?"

Mộc Nhược Na vừa định phản bác, chỉ là cô vừa mở miệng ra, còn chưa kịp nói một chữ thì đã bị Thượng Kha cúi đầu hung hăng hôn lấy. Cô tức khắc giãy giụa, bất quá Thượng Kha chỉ tùy ý để cô đánh đấm anh, chết vẫn không chịu buông cô ra.

Mộc Nhược Na đánh rất mạnh, chỉ là cuối cùng thì đành phải xiêu lòng.

Con người chứ đâu phải gỗ đá mà vô tình..

Những gì Thượng Kha làm trong nhiều năm qua thì cô đều biết, sao có thể không động lòng?

Cứ như vậy cuối cùng tại căn phòng nghỉ đó, mối quan hệ của hai người đã có chút tiến triển.

Sau khi trò chuyện cùng Tưởng phu nhân xong, Hề Hề trở lại phòng thăm hỏi Tưởng Dật Hải một chút rồi chào tạm biệt anh để rời khỏi phòng.

Cô vừa bước ra ngoài thì Doãn Tư Thần đã đuổi theo sau lưng.

"Tối nay sẽ có một bữa tiệc long trọng." Doãn Tư Thần nhanh chóng nói: "Nếu em chưa chuẩn bị lễ phục thì trong nhà vẫn còn lễ phục của em."

Hề Hề ngẩng đầu nhìn anh: "Không cần đâu, cảm ơn. Tôi có mang theo lễ phục."

Doãn Tư Thần gật gật đầu, theo bản năng thì liếm liếm môi, anh muốn tìm ra một đề tài gì đó để trò chuyện với cô, chỉ là vắt óc nghĩ mãi không ra. Anh chỉ muốn có thời gian ở bên cạnh cô, dù tận dụng bất kỳ lý do gì cũng không thể bỏ qua được.

Hề Hề đã từng nhìn thấy một Doãn Tư Thần ung dung thong dong, một Doãn Tư Thần khí phách tà mị, cũng từng nhìn thấy một Doãn Tư Thần phúc hắc mưu mô. Ngày hôm nay cô còn được thấy một Doãn Tư Thần an nhàn tĩnh hảo, bây giờ lại là một Doãn Tư Thần vụng về lúng túng.

Lúc này Doãn Tư Thần đã bỏ quên mất bộ dáng yêu nghiệt tự tin, lộ ra vẻ mặt hoảng loạn đến tội nghiệp.

Đáy lòng cô quả thật không hề bài xích anh, không phải bởi vì cô và anh có chung một đứa con, cũng không phải do vẻ bề ngoài điển trai tuấn tú của anh, mà đơn thuần đó là một phản ứng từ trong tiềm thức mà đến chính cô vẫn không hiểu.

"Tôi muốn đi thăm bọn nhỏ, anh có muốn đi cùng không?" Hề Hề không đành lòng nhìn đối phương như vậy nên liền mở miệng.

Thời điểm nói xong câu đó thì cô mới ý thức được mình vừa nói gì, tức thì cả gương mặt đều ửng hồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio