Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

chương 49: cố hề hề, xin lỗi em!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phải, Cố Hề Hề tôi là đứa hèn mọn.

Từ một khắc chào đời đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, may mắn không chết, được mẹ nhặt về làm con nuôi, vẫn không chạy khỏi số mệnh bị ba và bà nội chèn ép ức hiếp.

Vốn tưởng rằng khi trưởng thành, tìm được người đàn ông yêu mình thì có thể thoát khỏi vận mệnh này, nhưng lại bị thực tế hung hăng tát vào mặt.

Tôi đáng bị như vậy sao? Nếu như không có đêm hôm đó, có phải kết cục sẽ không như bây giờ?

Doãn Tư Thần đẩy cửa từng phòng, chỉ còn một cánh cửa vẫn đóng chặt. Anh biết Cố Hề Hề đang ở bên trong, anh biết lúc cô tuyệt vọng khóc, thường là khóc thầm, không một tiếng động mà chỉ im lặng rơi lệ.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Lúc này, bên trong yên lặng không có chút thanh âm, hẳn cô đang tuyệt vọng nhất.

Đáng chết, tại sao vừa nghĩ tới hiện tại cô đang im lặng mà khóc lại cảm thấy rất đau lòng?

Anh sợ đạp cửa sẽ thương tổn tới cô, nguyện ý chờ bên ngoài.

"Cố Hề Hề, tôi.." Doãn Tư Thần muốn nói lại thôi, trên thương trường về mặt hùng biện anh chưa bao giờ có đối thủ, giờ đây trong nháy mắt trở nên nghèo từ ngữ, không biết phải nói gì.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vô lực tựa vào vách tường, hoàn toàn im lặng. Vào giờ phút này, cô không muốn gặp bất kì ai, cũng không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Tiểu A từ bên ngoài đi vào, đưa chìa khóa cho Doãn Tư Thần. Anh không nhận chìa khóa, nói với Cố Hề Hề đang tự nhốt mình bên trong: "Cố Hề Hề, xin lỗi em."

Lời của Doãn Tư Thần vừa thốt ra, tất cả mọi người chung quanh đồng loạt ngẩng đầu trợn to mắt.

Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc của họ nói ra ba chữ đó.

Cố Hề Hề ở bên trong nghe từng chữ này rõ ràng.

Xin lỗi? Có ích gì sao? Cô bất quá chỉ là một món quà hèn mọn.

Cố Hề Hề không lên tiếng. Mặc dù cô biết mình giờ như vậy, cũng không thể thay đổi gì, nhưng cô cũng không cách nào vượt qua tư tưởng của mình.

"Cố Hề Hề, em đủ chưa?" Doãn Tư Thần rốt cuộc hết kiên nhẫn, đưa tay lấy chìa khóa mở cửa.

Khi mở cửa thì câu nói sau của anh, chưa kịp hung hãn nói ra thì đã nuốt vào trong bụng. Anh thấy chuột đồng nhỏ cả người run rẩy rúc trong góc, cứ như vậy mà rơi lệ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh.

Chuột đồng nhỏ..

Doãn Tư Thần nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh những người khác: "Đi ra ngoài!"

"Dạ, tổng giám đốc." Tiểu A lập tức thi hành lệnh của tổng giám đốc, cho tất cả mọi người ra ngoài.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt. Người đàn ông kia gần như vậy, lại xa như thế. Tầm mắt mơ hồ, bất kể chớp mắt bao nhiêu lần vẫn không thể ngăn nước mắt chảy xuống.

"Hề Hề, lại đây, đi cùng tôi." Doãn Tư Thần cũng không biết bản thân mình có thể nói chuyện ôn nhu như vậy.

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần.

Đi cùng anh? Đi cùng anh là đi đâu? Cô còn có thể đi đâu?

Doãn Tư Thần thấy chuột đồng nhỏ bi thương, ánh mắt nhìn anh tràn đầy cảnh giác và hời hợt, không biết tại sao, đáy lòng anh mơ hồ đau đớn một lần nữa.

Cô cũng không tin tưởng anh sao? Đúng rồi, cô có lý do gì mà tin tưởng anh chứ? Không phải tất cả đều do một tay anh thúc đẩy sao?

"Hề Hề.. sẽ không có ai vứt bỏ em nữa." Doãn Tư Thần chậm rãi đến gần, kéo Cố Hề Hề ra.

Cố Hề Hề muốn phản kháng, nhưng cô hoàn toàn không có sức chống cự Doãn Tư Thần.

Không cho cô cơ hội phản kháng, một giây kế tiếp, cô đã bị áp vào một lồng ngực rắn chắc.

"Nếu như muốn khóc, thì khóc ở đây, không cần trốn trong đó." Giọng Doãn Tư Thần trầm ấm, mang theo áy náy, lộ ra ưu tư không thể nói rõ.

Thật ra Cố Hề Hề cũng không muốn khóc trong ngực Doãn Tư Thần, nhưng hiện tại cô còn có thể núp vào ngực ai mà khóc chứ?

Triệu Trạch Cương? Lâm Tiểu Nhã? Hay là ba mẹ ở quê? Thế giới rộng lớn, ngay cả một bờ vai, một lồng ngực cô tựa vào cũng không có.

Hai tay Cố Hề Hề nắm áo Doãn Tư Thần, không khống chế được nước mắt ào ào chảy ra.

Doãn Tư Thần, hôm nay mượn ngực của anh dựa vào một chút. Sau này sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ không khóc thành như vậy trước mặt anh nữa.

Tôi sẽ làm tốt bổn phận, làm tốt nhiệm vụ của một.. món quà. Tôi sẽ không hy vọng xa vời, tôi sẽ an phận, quy củ, cho đến khi hợp đồng của chúng ta kết thúc.

Tay Doãn Tư Thần bất động giữa không trung khoảng ba giây, cuối cùng vẫn rơi lên đỉnh đầu Cố Hề Hề, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xốc xếch kia.

Cho tới nay anh chưa từng an ủi phụ nữ, lần đầu tiên làm chuyện như thế, đột nhiên phát hiện hình như so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn. Hoặc là nói, thật ra anh không bài xích người phụ nữ này lau nước mắt nước mũi trên áo sơ mi của anh.

Chuột đồng nhỏ vừa rồi còn tràn đầy ý kháng cự xa cách, lúc này đã khóc mềm nhũn ra.

Doãn Tư Thần chưa từng biết phụ nữ lại có nhiều nước mắt như thế, khóc đã lâu, cô không mệt sao?

Cố Hề Hề cũng không biết mình khóc bao lâu, cô chỉ biết chân mình đã tê rần. Còn Doãn Tư Thần lại vẫn đứng ở đó, mặc cho cô làm bẩn áo sơ mi của anh.

Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng đau rát, mặc dù suốt nãy giờ cô chỉ khóc trong im lặng, nhưng khóc lâu khiến cô cảm thấy lỗ mũi mình không thể thở được.

"Thật xin lỗi, làm bẩn áo anh." Cố Hề Hề rốt cuộc phục hồi tinh thần, từ từ đẩy Doãn Tư Thần ra.

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn chuột đồng nhỏ trước mắt đang giả bộ kiên cường, ánh mắt như không có gì, nói: "Không sao, em giặt sạch là được."

Cố Hề Hề nghe được lời này, khàn giọng hỏi ngược lại: "Tôi cũng phải cảm ơn anh, không phải nên để tôi mua một chiếc áo mới bồi thường cho anh sao?"

"Tôi sợ em không bồi thường nổi." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng trả lời.

Không biết tại sao, Cố Hề Hề vừa rồi còn đang khóc u ám trời đất, nghe câu trả lời này của Doãn Tư Thần, lại bị chọc cho khẽ nhếch miệng lên cười.

Được rồi, đây là chút ấm áp duy nhất ngày hôm nay có được.

Doãn Tư Thần nhanh chóng dẫn Cố Hề Hề rời khỏi công ty. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không thể tiến hành ký hợp đồng với Hàn quốc nữa, giải quyết vấn đề này là một phiền phức lớn.

Doãn gia ở thành phố S có một biệt thự riêng cũng khá rộng lớn. Quản gia đã sớm nhận được điện thoại, ở biệt thự chờ. Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề về biệt thự, giao cô cho quản gia chăm sóc, thay quần áo khác rồi lái xe rời đi.

Cố Hề Hề vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Doãn Tư Thần rời đi. Trước kia, đối với bóng lưng của anh, cô chưa từng có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng vào khắc này, Cố Hề Hề cảm giác trong lòng mình tựa như có gì đó khó diễn tả.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đi tìm chủ tịch xí nghiệp Hàn quốc giải thích chuyện hôm nay." Quản gia nghĩ Cố Hề Hề muốn biết Doãn Tư Thần đi đâu, nên đánh bạo giải thích.

Chuyện xảy ra ở phòng vệ sinh, mặc dù Tiểu A đã thu xếp không tiết lộ ra, nhưng quản gia thông qua những người hầu cận, vẫn biết thiếu gia đã làm một hành động mà trong đời này cậu chưa từng làm, là đi an ủi một người phụ nữ.

Cố Hề Hề rũ mắt, nhẹ nhàng xoay người: "Ừ."

Anh đi đâu, phải làm gì, ở nơi nào, mình có thể hỏi sao?

"Đã dọn phòng xong, thiếu phu nhân có muốn nghỉ ngơi trước không?" Quản gia cung kính hỏi.

"Cảm ơn." Cố Hề Hề nhìn quản gia, khó khăn nở một nụ cười. Nụ cười lúc này của cô, so với khóc còn khó coi hơn.

Quản gia khẽ thở dài. Chỉ mong trải qua mưa gió lần này, thiếu gia và thiếu phu nhân có thể hòa hợp hơn.

Cố Hề Hề nằm trên giường, vừa rồi thật sự mệt lả, mang theo nước mắt từ từ ngủ. Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại nhỏ nhẹ: "Thiếu gia, thế nào?"

Thanh âm Doãn Tư Thần mệt mỏi: "Nói với bà nội, thái độ đối phương rất kiên quyết, có thể có chút phiền toái."

Quản gia trả lời ngay: "Ý của lão phu nhân là nên dẫn theo thiếu phu nhân cùng giải thích."

Doãn Tư Thần do dự một lát, nói: "Hề Hề cô ấy.. Tình trạng hiện tại của cô ấy, e là không có cách nào hoàn thành việc này. Tôi vừa nghĩ ra một cách.."

Một giây kế tiếp, cửa phòng được mở ra, Cố Hề Hề vội vàng nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ. Doãn Tư Thần thấy cô còn đang ngủ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi cởi áo khoác giao cho quản gia, nói: "Được rồi, lui ra đi."

"Dạ, thiếu gia." Quản gia cùng một nhóm nữ giúp việc rối rít lui xuống, căn phòng chỉ còn lại Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần.

Hô hấp Cố Hề Hề trong nháy mắt nặng nề hơn, vì cố gắng không để Doãn Tư Thần phát hiện cô giả bộ ngủ, cô làm bộ trở mình, xoay mặt hướng vách tường.

Doãn Tư Thần dường như không phát hiện Cố Hề Hề khác thường, rất nhanh liền đi tắm, sau đó đến nằm xuống một bên giường.

Cố Hề Hề mở to hai mắt, lắng nghe động tĩnh phía sau. Cảm nhận Doãn Tư Thần lên giường nằm bên cạnh mình, đầu cô liền trống rỗng.

Anh.. anh lại.. ngủ chung giường với mình?

Sao anh không đi thư phòng hoặc phòng khách ngủ?

Chỉ có hôm sinh nhật đó đi nhầm phòng mới ngủ cùng anh. Mấy ngày nay, cô đều ngủ một mình nha.

Hôm nay sao anh vào phòng này?

Doãn Tư Thần vừa nằm xuống, quay đầu lại, liền thấy lưng Cố Hề Hề quay về phía anh. Cô đây là tư thế gì? Lúc cô ngủ vốn không phải như vậy, khi cô ngủ luôn không tự chủ mà chui vào ngực mình.. chẳng lẽ cô đã tỉnh?

Thấy Cố Hề Hề cực lực giả bộ ngủ, Doãn Tư Thần vốn phiền lòng, chậm rãi khôi phục lại. Khóe mắt khẽ nhíu, trong mắt gợn sóng lăn tăn, tâm tình dần thay đổi.

Doãn Tư Thần cũng không biết cảm giác gì xui khiến, đưa tay kéo Cố Hề Hề giả bộ ngủ vào trong lòng mình.

Cố Hề Hề không nghĩ tới Doãn Tư Thần vậy mà chủ động kéo cô vào lòng anh. Kinh ngạc đến quên mất đang giả bộ ngủ, cứ ngây ngô sững sờ nhìn chằm chằm vào lồng ngực hoàn mỹ trắng như ngà voi kia.

Hơi ấm từ từ lan tỏa từ trên người đối phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio