Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảnh khắc của bản án tử hình ngày càng cận kề..
Dù có bình tĩnh can trường đến đâu đi nữa thì bây giờ Doãn Tư Thần đã trở nên sốt ruột, bởi vì đến thời điểm này vẫn chưa có động tĩnh gì từ bên trong phòng phẫu thuật, trong khi chỉ còn hơn một tiếng nữa là cơn địa chấn sẽ xảy ra. Nếu cuộc giải phẫu này không thể hoàn tất trong vòng hai mươi phút nữa thì tất cả mọi người đều phải bị chôn sống tại nơi này.
Doãn Tư Thần không thể tiếp tục chờ đợi như vậy, anh lập tức ra lệnh sơ tán toàn bộ mọi người ở đây, bao gồm cả người dân địa phương đi nơi khác, chỉ giữ lại bốn trợ lý thân cận và một đoàn bay cùng với trực thăng đậu sẵn chờ lệnh.
Bá tước Phillips đứng nhàn nhã an tĩnh nhìn ánh trăng đêm, sự bình yên trước cơn giông bão luôn có một vẻ đẹp kỳ lạ.
Doãn Tư Thần nhìn bá tước Phillips và nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Nếu tôi thật sự phải chết ở đây, ngài không cần lo cho Hề Hề, cô ấy vẫn sẽ sống. Nếu Cố Miểu muốn trở về với gia tộc Phillips thì Doãn gia chúng tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu thằng bé không muốn, thì ngài đừng hòng đoạt đi con trai của chúng tôi."
"Vậy sao?" Đôi mắt màu hồng bảo thạch trở nên nhu hòa, âm trầm nói: "Ngài Doãn, ngài nói thử xem tình yêu là gì?"
Khoé mắt hẹp dài liễm diễm loé sáng: "Không phải ngài đã thấy rồi sao?"
"Ha hả!" Bá tước Phillips khẽ cười: "Thì ra đây chính là tình yêu!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Trong phòng phẫu thuật, khâu cuối cùng của tiến trình trị liệu đang được tiến hành – dung hợp ký ức!
Hề Hề nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, gương mặt xinh đẹp có vẻ như đang chìm vào giấc ngủ rất thanh bình, nhưng thật ra lúc này trong đại não của cô là một trận chiến vô cùng kịch liệt, vô vàn ký ức đang ùa về trong tiềm thức của cô. Không chỉ những ký ức của Cố Hề Hề, mà còn là của Vân Hề, còn cả những ký ức khuôn mẫu giả tạo, thậm chí còn có chấp niệm của một người nào đó.. Những hình ảnh nửa quen thuộc, nửa lạ lẫm cứ trùng trùng điệp điệp chồng chéo lên nhau, sóng điện não trên thiết bị giống như đang kêu gào muốn phát nổ!
Tôi đang ở đâu? Tôi là ai?
Cố Hề Hề là ai? Vân Nặc là ai? Vân Hề là ai?. Truyện Dị Năng
Vân Tử Tiêu là ai?
Hề Hề thấy mình ở một nơi xa lạ, cả thế giới trước mặt như một mớ hỗn độn, vô số hình ảnh xen kẽ nhìn như những hạt trân châu đủ màu sắc được trộn lẫn, mỗi hạt trân châu đó chính là một mảnh ký ức cần phải được sắp xếp lại. Cả ngàn, cả vạn hạt trân châu thế này, để sắp xếp lại thì đúng là một công việc thật sự tốn rất nhiều công sức và tâm huyết.
Bỗng nhiên có một hạt trân châu rất đặc biệt, cứ lẳng lặng đứng yên, Hề Hề cầm lòng không đặng liền bước đến nhẹ nhàng chạm vào.
Giây tiếp theo thì mảnh ký ức từ hạt trân châu này tức khắc nở rộ tỏa ra khắp nơi, hình ảnh về một người đàn ông tên Doãn Tư Thần cứ vậy mà chân thật hiện ra ngay trước mắt cô, lóa mắt mà lại mê người, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất vương giả hiên ngang. Phàm là người đã từng gặp anh, đều sẽ không thể rời mắt khỏi người đàn ông vạn chúng chú mục này được.
Thế nhưng người đàn ông thiên chi kiêu tử đứng trên cả vạn người này lại đang tiến đến gần cô?
Anh ấy muốn làm gì? Vì sao lại nhìn cô chăm chú như vậy?
Anh ấy đang nói gì đó, gương mặt của anh trở nên nôn nóng..
Nhưng anh ấy nói gì thì cô lại hoàn toàn không thể nghe được!
Vì cái gì mà anh ấy lại sốt ruột điên cuồng như thế?
Con trai? Cái gì mà là con trai?
Con trai của anh ấy? Cũng chính là con trai của cô?
Ahhh, đau đầu quá!
Các bác sĩ vẫn theo dõi sát sao sóng điện não trên thiết bị.
"Sóng điện não của bệnh nhân phản ứng quá mạnh, nếu không nhanh chóng sắp xếp lại ký ức thì cô ấy sẽ rơi vào trạng thái tâm thần phân liệt!" Một nghiên cứu viên lo lắng thấp giọng nói.
"Hiện giờ không ai có thể giúp cô ấy, chỉ có thể dựa vào chính ý chí của cô ấy và sự may mắn mà thôi." Một nghiên cứu viên khác đẩy gọng kính, trầm mặc nói: "Qua được cửa ải này thì sẽ phá kén thành điệp!"
Những người khác chỉ có thể yên lặng tập trung theo dõi máy đo sóng điện não, tất cả bọn họ đều là những kẻ say mê khoa học đến điên cuồng, trong cả cuộc đời theo đuổi công việc nghiên cứu thì rất hiếm hoi thấy được những ca phẫu thuật như thế này, dĩ nhiên nhất định không bỏ qua bất kỳ số liệu nào. Mỗi nghiên cứu viên đều ghi chép lại cẩn thận từng sự thay đổi của Hề Hề trong suốt quá trình trị liệu.
"Mommy!"
Một tiếng nói non nớt vang lên trong không gian của thế giới ký ức.
Cô quay người lại, tức thì nhìn thấy một bánh bao nhỏ đang chạy về phía cô, hai tay cậu bé vòng ra muốn ôm lấy cô. Bỗng dưng cô cảm thấy mềm lòng, theo phản xạ cúi người xuống ôm chầm lấy con trai.
"Mommy ơi!"
Lại một giọng nói khác vang lên, một cậu bé khác chạy đến lao vào lòng cô.
"Ơi!" Cô đáp lại theo bản năng.
Hai đứa bé gọi cô là mommy.. thật là tốt!
Cô thấy trái tim trống rỗng của mình đã được lấp đầy tình yêu thương, thời khắc ôm hai con trai vào lòng thì cô có thể cảm nhận được nhịp đập hạnh phúc của trái tim mình.
"Hề Hề, trở về đi."
Một thân ảnh mờ ảo xuất hiện đang hướng về phía cô, đó là một cô gái có dung mạo y hệt như cô, đối phương đang nhìn cô với đôi mắt rưng rưng xúc động.
"Cảm ơn em đã ở bên cạnh chị ba năm qua, cảm ơn em đã cùng chị hợp nhất thành một thể. Chúng ta vốn dĩ chính là một thể, sau cùng đã có lúc được hợp nhất." Đối phương nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vân Nặc?" Cô nhịn không được mà mở miệng: "Chị!"
Đối phương mỉm cười, khẽ gật đầu, nước mắt chậm rãi lăn trên gương mặt xinh đẹp: "Người muốn chị chuyển lời với em, những tâm nguyện kiếp trước mà người chưa thể thực hiện, kiếp này đều phải trông cậy vào em."
Người? Chị nói ai cơ?
Cô vươn tay muốn nắm lấy tay đối phương, nhưng ngón tay của cô chỉ có thể chạm vào hư không.
"Chị phải đi rồi, chị không thể ở bên cạnh em nữa, con đường sau này em phải dựa vào chính mình." Nước mắt lã chã rơi trên gương mặt của Vân Nặc: "Em là chị, và chị chính là em. Chị sao có thể nhìn thấy em bị tổn thương, chị đã chào đời trước em vài phút, vậy nên sứ mệnh của chị chính là bảo vệ em. Lúc sinh thời chị cố gắng học tập để trang bị cho mình những kiến thức phong phú uyên thâm, là bởi vì biết một ngày khi chị lìa xa cõi đời này thì những ký ức đó sẽ trở thành một phần trong tiềm thức của em. Chị sẽ không khống chế tư duy của em, cũng không chiếm lấy thân xác của em, bởi vì em là em gái của chị."
"Có rất nhiều chuyện em làm tốt hơn chị, em kế thừa sự dũng cảm quả quyết của người, so với chị thì em càng kiên cường và điềm tĩnh hơn. Chị tin tưởng ở em, em nhất định làm được." Vân Nặc vươn tay, dịu dàng chạm vào gương mặt của Hề Hề, nhưng Hề Hề lại không cảm giác được sự đụng chạm nào cả.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Nặc ngày càng trắng xóa, thân thể dần dần trong suốt mờ nhạt và phảng phất như sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
"Hề Hề, trở về đi, đừng chần chừ nữa, nơi này sắp sụp đổ rồi, ba năm nay chúng ta ở bên nhau thì chị đã rất mãn nguyện." Vân Nặc đột nhiên dang rộng vòng tay ôm lấy Hề Hề: "Được rồi, hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, Hề Hề, em có thể làm được. Chị sẽ mãi mãi yêu quý em."
Tiếng nói vừa dứt thì thân thể Vân Nặc đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ bị cuốn theo làn gió và biến mất trong không trung. Giây tiếp theo thì toàn bộ không gian đều rung chuyển dữ dội, Hề Hề bị lảo đảo suýt nữa ngã trên mặt đất.
Nơi này sẽ biến mất luôn sao? Vân Nặc nói cô trở về, nhưng trở về đâu?
"Hề Hề, trở về đi!" Thanh âm của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, là người đàn ông anh tuấn yêu mị khi nãy nhìn cô bằng gương mặt nôn nóng sốt ruột: "Trở về với anh nhanh lên, Hề Hề, mọi thứ bên đó sắp sụp đổ rồi!"
Trở về với anh?
Hề Hề hơi do dự một chút..
Nền đất dưới chân chấn động càng lúc càng mạnh, xem ra nơi này thật sự sẽ sụp đổ.
"Mommy mau trở về đi! Trở lại bên cạnh bọn con, bọn con cầu xin mommy đó!" Hai bánh bao nhỏ bật khóc nức nở khiến đáy lòng cô vô cùng hoảng hốt.
Không, đừng khóc, hai con trai ngoan đừng khóc!
Cô không chần chừ một giây nào nữa mà liền chạy về phía ba bóng hình kia, để lại thế giới hư ảo sau lưng từ từ sụp đổ hoàn toàn, vỡ vụn biến thành một khoảng không trống rỗng.
Thời điểm cô chạy về hướng của ba người kia, cô cảm nhận được trái tim mình đang hoan hỷ hạnh phúc, từng ký ức đều tái hiện rất rõ ràng trong trí óc của cô.
Tôi.. tôi.. tôi.. tôi là Cố Hề Hề!
Tôi là Cố Hề Hề! Tôi đã trở về!
Tư Thần, Ngự Hàm, Cố Miểu, tôi đã trở về!
Tích tích tích!
Thiết bị đo sóng điện não cuối cùng cũng đã ngừng kêu lên một cách điên cuồng, những đường gập ghềnh đã biến thành một đường cong hình sin ổn định.
"Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi! Cô ấy đã vượt qua được!" Các nghiên cứu viên kích động mừng rỡ ôm lấy nhau, nước mắt giàn giụa.
Cố Hề Hề vẫn nằm trên giường bệnh, gương mặt bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng cô đã trở lại, thật sự trở lại!
Khi tin thành công được báo ra bên ngoài phòng phẫu thuật thì khuôn mặt anh tuấn của Doãn Tư Thần đã rơi lệ, Hề Hề của anh rốt cuộc đã trở về.
Bá tước Phillips nghe tin cuộc phẫu thuật thành công, Cố Hề Hề đã khôi phục được ký ức thì đôi mắt màu hồng bảo thạch tức khắc loé sáng, dường như trong lòng cảm thấy sắp có thêm nhiều chuyện thú vị.
"Cho phép tôi nhắc nhở ngài một chút, bởi vì tiến trình trị liệu này kéo dài hơn dự kiến, hiện tại chỉ còn năm mươi phút nữa thì toàn bộ nơi này sẽ trở thành bình địa!" Bá tước Phillips mỉm cười thâm ý, nói với Doãn Tư Thần: "Nếu không nhanh chóng sơ tán thì tất cả sẽ phải chôn xác tại đây!"
Doãn Tư Thần hung hăng gạt đi nước mắt, nhanh chóng hạ lệnh: "Thu dọn toàn bộ rút lui khỏi đây! Trong vòng năm mươi phút nữa thì nơi này sẽ xảy ra trận động đất cấp chín! Tất cả rút lui!"
Một giây sau thì toàn bộ phòng giải phẫu lại điên cuồng tất bật, mọi người đều lật đật thu dọn dụng cụ, tháo rời thiết bị và được sự trợ giúp của các vệ sĩ để chuyển lên trực thăng. Đội ngũ bác sĩ và y tá được Doãn Tư Thần thuê cũng ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi đây. Nhật Bản là đất nước thường xảy ra động đất nên kỹ năng ứng phó với thiên tai giống như là bài học căn bản của mỗi người dân xứ sở này, tất cả đều nhảy lên ô tô điên cuồng lái xe rời khỏi.
Doãn Tư Thần lao vào phòng ôm chặt lấy Cố Hề Hề còn đang mê man, anh trừng mắt nhìn bá tước Phillips và nổi giận quát một tiếng: "Lại đây giúp một tay!"
Bá tước Phillips ngẩn người, nhưng vẫn không kháng cự lại mệnh lệnh của Doãn Tư Thần. Bá tước liền giơ chân đá văng cái bàn và cửa phòng để mở đường, sau đó cùng Doãn Tư Thần chạy ra ngoài và nhảy lên trực thăng đang chờ sẵn.
Sau khi xác nhận toàn bộ người ở đây đã lên trực thăng thì phi công lập tức khởi động, cánh quạt quét cực mạnh cùng với cơn gió lộng thổi tung những chiếc lá khô. Trực thăng phải giành giật từng giây để lao lên bầu trời trong cuộc chạy đua với thời gian và tử thần, chưa đến mười phút sau thì mặt đất bắt đầu run lên, từ những chấn động nhè nhẹ dần dần đã kịch liệt dữ dội.
Cơn địa chấn cuối cùng đã đến!