Clarence biết Doãn Tư Thần đang thật sự muốn lấy mạng cô ta, anh là người muốn là làm!
Ảo mộng tươi đẹp một thời hiện tại đã tan vỡ, bây giờ đến cả mạng sống còn khó giữ thì những giấc mộng đó chẳng còn là gì nữa!
Doãn Tư Thần đang chơi đùa khẩu súng lục tịch thu từ đám người của Clarence, thanh âm hờ hững không quan tâm: "Tôi là kẻ địch của gia tộc Clarence? Không không không, cô nhầm rồi! Là tiểu thư Clarence trong lúc cứu giúp dân tình bị thiên tai đã gặp phải một đám thổ phỉ, bọn chúng cướp đoạt lương thực trong tay người của Inagawa, vì tranh chấp quyết liệt nên tiểu thư Clarence vĩ đại đã bất hạnh trúng đạn mà chết!"
Lời vừa dứt thì khẩu súng lục trong tay anh đã kề sát bên thái dương của Clarence, đồng thời chốt an toàn trên thân súng đã được mở.
Toàn thân Clarence run rẩy bần bật, cô ta không muốn chết!
Không chờ Doãn Tư Thần bóp cò súng thì Clarence đã hét lên điên cuồng: "Bá tước Phillips! Tại sao ngài lại không xuất hiện, đừng nói là ngài đã quên mất giao kèo giữa chúng ta?"
Doãn Tư Thần không thu tay lại, cũng không bóp cò.
Lúc này bá tước Phillips ung dung bước từ bên ngoài vào, bá tước có bị thương nhẹ trong trận chiến vừa rồi.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Vừa nhìn thấy bá tước Phillips thì Clarence kích động kêu lên: "Bá tước Phillips! Quan hệ giữa gia tộc chúng ta xưa nay rất tốt, tôi lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc Clarence! Ngài thấy chết mà không cứu sao?"
Bá tước Phillips đưa tay tự day day cằm, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ: "Hình như vừa rồi có người muốn lấy mạng tôi thì phải? Chậc chậc chậc.. nếu tôi chết thì chẳng phải gia tộc Phillips cũng mất đi người thừa kế duy nhất rồi sao?"
"Chỉ là hiểu lầm mà thôi! Người tôi muốn giết không phải ngài mà là Cố Hề Hề!" Clarence đột nhiên muốn nhào tới hướng của bá tước Phillips, nhưng nòng súng trong tay Doãn Tư Thần đã buộc cô ta phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Thì ra là hiểu lầm?" Bá tước Phillips tươi cười nhìn Doãn Tư Thần: "Chà, tự nhiên tôi thấy mỏi mắt quá, nhìn cái gì cũng không rõ. Ngài Doãn, tôi đi nghỉ ngơi một chút, ở đây giao cho ngài."
Nói xong, bá tước Phillips lập tức quay người bỏ đi.
Thấy bá tước Phillips không có ý định cứu mình thì Clarence lại điên cuồng kêu lên: "Bá tước Phillips, chỉ cần hôm nay ngài cứu tôi thì tôi sẽ đưa toàn bộ sản nghiệp của gia tộc Clarence ở Myanmar cho ngài!"
Bá tước Phillips quay đầu lại nở một nụ cười yêu mị, rồi cất bước rời khỏi căn lều.
Doãn Tư Thần bóp cò bắn một phát vào đùi Clarence khiến cô ta thét lên đau đớn, suýt nữa ngất đi.
"Được rồi, Clarence, cô thành thật khai đi." Khuôn mặt Doãn Tư Thần trở nên lãnh khốc tàn nhẫn: "Lần này ngoại trừ việc giết chúng tôi ra thì cô còn mục đích gì khác?"
Clarence đau đớn không nói được gì, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nay đã trở nên nhăn nhó vặn vẹo đáng sợ.
Làm sao người đàn ông này lại biết được cô ta có mục đích khác? Đúng là đại ác quỷ mà!
"Chút thủ đoạn vặt vãnh này của cô thì có thể miễn cưỡng lừa được người khác, nhưng lừa được tôi sao?" Doãn Tư Thần chĩa súng vào cằm của Clarence: "Thân là cố vấn danh dự của Inagawa, vậy mà lại âm thầm hợp tác với đối thủ. Chậc chậc chậc, thật là thâm hiểm, hôm nay xem như tôi sẽ thay mặt hội trưởng để thanh lý môn hộ, nếu cô ngoan ngoãn một chút thì tất cả mọi việc đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng nếu cô không biết điều thì chỉ có thể từ từ gặm nhấm cái chết mà thôi."
Clarence là cố vấn danh dự của Inagawa, lại là thủ lĩnh của phân bộ tại Osaka mà có thể điều động người của bang hội khác? Nói cô ta không thông đồng cấu kết với người ngoài thì ai tin được chứ?
Trong cuộc chiến vừa rồi, Doãn Tư Thần vô tình nhìn thấy vài kẻ có hình xăm đặc biệt, dấu hiệu này không phải là người của Inagawa, nếu không nhờ hình xăm này thì có lẽ chính anh cũng đã bị lừa.
Tốt lắm! Không ngờ người của Yamaguchi lại trà trộn vào đây!
Xem ra trong nội bộ của Yamaguchi quả thật có người muốn anh phải chết tại Osaka!
Giường nghỉ của Cố Hề Hề được người đưa vào căn lều dựng tạm, cô nằm nghỉ một hồi lâu thì từ từ tỉnh giấc. Vừa mơ màng tỉnh dậy thì đập vào mắt cô chính là một khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông ngoại quốc, thiếu chút nữa đã khiến cô giật mình hồn xiêu phách tán.
"Đừng cử động, em còn đang truyền thuốc." Đôi mắt màu hồng bảo thạch nhìn Cố Hề Hề với vẻ hứng thú, bá tước lấy tay giữ cánh tay của cô lại, chỉ vào mu bàn tay của cô.
Cố Hề Hề nhìn theo tầm mắt của đối phương thì mới phát hiện cây kim đang châm vào mu bàn tay để truyền thuốc cho cô.
Rõ ràng trước khi hôn mê, người cô nhìn thấy là Doãn Tư Thần, sao bây giờ lại ở đây truyền thuốc?
"Cơ thể em rất yếu." Bá tước Phillips tựa như đoán được suy nghĩ của Cố Hề Hề, liền giải thích: "Có thể do cuộc giải phẫu khiến em thân thể em bị suy nhược, cho đến nay vẫn không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh."
"Cảm ơn." Cố Hề Hề chậm rãi ngồi dậy, không biết nói gì ngoài lời cảm ơn gượng gạo.
"Em hiện tại thật sự là Cố Hề Hề?" Bá tước Phillips tò mò nhìn cô.
Cố Hề Hề không hiểu câu hỏi của đối phương rốt cuộc có ý gì, chỉ đơn giản gật gật đầu.
"Vậy Vân Hề đâu?" Bá tước lại càng hiếu kỳ.
"Cô ấy là tôi, tôi cũng chính là cô ấy." Cố Hề Hề ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Giống như ngài vậy, trước mặt người khác thì luôn có bộ dạng bất cần đời, nhưng tác phong lại cực kỳ tàn nhẫn quyết tuyệt. Kỳ thật cả hai con người đó đều là ngài, chỉ là đối với mỗi người khác nhau thì sẽ mang những gương mặt khác nhau."
Đôi mắt màu hồng bảo thạch tức khắc giãn ra, hóa ra cô gái này lại hiểu chính bản thân bá tước đến vậy!
Ánh mắt Cố Hề Hề rũ xuống, hai hàng mi dài khẽ chớp, nhẹ nhàng nói: "Nếu Cố Miểu quả thật là con trai của ngài, như thế cũng không có gì khó hiểu cả."
"Sao cơ?" Bá tước Phillips càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
Nếu ban đầu vốn dĩ chỉ đơn thuần là kinh diễm và thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ cùng khí chất cổ điển của Cố Hề Hề, thì bây giờ bá tước lại càng kinh ngạc trước sự trí tuệ và vẻ điềm tĩnh của cô.
Ngón tay mảnh mai của Cố Hề Hề chỉ vào đồng tử của cô và nói với bá tước Phillips: "Cố Miểu không chỉ thừa kế đôi mắt của ngài, mà còn là về tính cách. Không thể phủ nhận gien của gia tộc Phillips rất vượt trội, tuy Cố Miểu chỉ mới bốn tuổi nhưng sự trầm ổn và đa mưu của thằng bé đã vượt xa so với lứa tuổi này."
Doãn Ngự Hàm đã ba tuổi, tuy rất thông minh nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ thích nghịch ngợm. Trong khi đó Cố Miểu được bốn tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn yên lặng, một khí khái hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của cậu bé.
Từ nhỏ Cố Miểu đã được lớn lên trong sự che chở của Doãn gia, bởi vậy nên cậu bé sẽ không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào, cậu bé được nuôi dạy như một vị thiếu gia thật sự, ai có thể dám làm cậu bé buồn phiền? Chính vì vậy nên tính cách trầm ổn đó chỉ có thể là do di truyền, không phải do hoàn cảnh tạo thành.
"Cố Miểu là con trai của tôi, tôi sẽ không từ bỏ thằng bé!" Cố Hề Hề nghiêm túc nói rõ chính kiến của cô: "Về mặt pháp luật, tôi là người giám hộ của thằng bé. Nếu bá tước Phillips muốn dùng thủ đoạn để đoạt lấy thằng bé, tôi cũng không e sợ ngài đâu!"
Bá tước Phillips đột nhiên nở nụ cười, ý cười thể hiện qua đôi mắt màu hồng bảo thạch. Quả thật bá tước cảm thấy người phụ nữ này vô cùng thú vị.
"Khó trách ngài Doãn lại thích em đến như vậy!" Đôi mắt bá tước Phillips khẽ nhíu lại, khoé miệng hơi nhếch lên: "Ngay cả bản thân tôi cũng rất hứng thú với em."
"Thật là vinh hạnh cho tôi, bất quá tôi không dám nhận." Cố Hề Hề lập tức trả lời.
Ngay lúc này bỗng nhiên mặt đất rung lên chấn động kịch liệt.
Cố Hề Hề theo bản năng vươn tay nắm chặt cạnh giường, không ngờ cạnh giường bị gãy khiến thân thể cô chao đảo muốn ngã khỏi giường, nhất thời trong đầu cô loé lên một ý niệm: Lại là dư chấn!
"Cẩn thận!" Bá tước Phillips liền nắm chặt tay Cố Hề Hề kéo về phía của mình, lấy tay đè lại đỉnh đầu của Cố Hề Hề để che chở cho cô.
Cố Hề Hề cứ như vậy vùi đầu vào trong lồng ngực của bá tước Phillips, tay còn lại của bá tước đang nắm chặt cột lều bằng thép, hai người họ dựa vào nhau chống đỡ lại cơn dư chấn.
Trong lúc Doãn Tư Thần đã ép Clarence tới đường cùng, thời điểm cô ta sắp nói ra kẻ chủ mưu hợp tác là ai thì cơn dư chấn xảy ra, Doãn Tư Thần nhanh tay đánh vào sau gáy Clarence để cô ta ngất xỉu và kéo cô ta ném vào bên dưới một cái bàn. Sau đó anh xoay người tránh khỏi những vật dụng nghiêng ngả, di chuyển đến cột lều để trụ vững.
Cơn dư chấn này kéo dài hơn bình thường, phải đến chừng mười phút mời dừng lại.
Khi mặt đất hơi yên ổn thì Doãn Tư Thần bất chấp mọi thứ xông ra ngoài, anh sợ Cố Hề Hề xảy ra bất trắc nên điên cuồng chạy đến căn lều của cô.
Doãn Tư Thần vừa vọt vào lều thì nhìn thấy Cố Hề Hề đang quỳ trên mặt đất, đầu của cô đang được bá tước Phillips ôm chặt bảo vệ, còn bá tước thì hứng chịu không biết bao nhiêu đồ vật rơi vào người.
Bá tước Phillips thấy Doãn Tư Thần đã đến thì nở nụ cười, cố nén đau đớn mà nói: "Không sao, đều rơi hết vào người tôi."
Lúc này Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần, cô vội vàng rời khỏi lồng ngực của bá tước Phillips, vừa ngẩng đầu đã thấy đối phương mình đầy thương tích thì cô tức khắc ngẩn ngơ, ngay sau đó mới nói: "Vừa rồi cảm ơn ngài."
Đôi mắt màu hồng bảo thạch loé sáng một ánh nhìn cực kỳ phức tạp, bản thân bá tước cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Cố Hề Hề sắp bị ngã khỏi giường thì lại như bị ma xui quỷ khiến, cứ vậy mà níu tay giữ cô lại, hơn nữa thời điểm cô sắp bị cái khung sắt rơi xuống đầu thì lại gắt gao bảo vệ cô trong lồng ngực.
Rõ ràng bá tước không phải người lương thiện thích làm việc tốt!
Rõ ràng bá tước trước giờ rất thích thú khi thấy người khác gặp họa!
Bá tước không phải vẫn luôn thích bỏ đá xuống giếng sao?
Vậy mà hôm nay lại quên mất quy tắc của bản thân mình?
Có phải vì vừa rồi Cố Hề Hề đã nói trúng tâm tư của bá tước?
Hay là bởi vì.. cô khác với những người phụ nữ khác? Là người giám hộ của Cố Miểu?
Có vẻ như tất cả lý do đều không đúng..
Bá tước Phillips hơi hơi cử động cánh tay và phần lưng bị bầm tím, ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần mà cười cười: "Bị người mà mình tín nhiệm phản bội thì cảm giác như thế nào?"
Doãn Tư Thần vội vàng ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra cơ thể Cố Hề Hề, đến khi chắc chắn ngoại trừ vết kim tiêm trên mu bàn tay ra thì cô không bị bất kỳ vết thương nào do cơn dư chấn, sau đó mới thản nhiên trả lời: "Xem ra ngài bá tước biết không ít chuyện!"