Nào ngờ, cô vừa rút đũa về, đã thấy tất cả mọi người dừng động tác lại, mười mấy ánh mắt xung quanh đều giống như gặp quỷ nhìn cô chằm chằm.
Cô lập tức cảm thấy mơ hồ: "Cô đã làm gì sai sao?" Đũa của cô còn chưa hề dùng đến.
Lúc này, Phùng Hương Hương, em cùng cha khác mẹ của Phùng Dịch Phong bỗng nhiên cười lạnh, châm chọc nói:
"Ha ha, em nói này chị dâu, chị làm vợ kiểu gì thế? Chị không biết anh hai có bệnh thích sạch sẽ, không thích bất kỳ ai chạm vào đồ vật của anh ấy, hơn nữa, xưa nay anh ấy không ăn cà rốt sao?"
Đầu óc Hiểu Nhi ù lên, cô cảm thấy chóng mặt: không trùng hợp như thế chứ?
Mẹ Phùng cũng đổ thêm dầu vào lửa nói: "Mau lên! Thay bát đũa cho cậu chủ!"
Khi mọi người đều chờ Phùng Dịch Phong nổi giận, hất bàn, thì lại thấy anh tao nhã gắp rau xanh lên bỏ vào miệng, còn ăn luôn cả cà rốt.
Thẳng thừng vả mặt.
Cả nhà lại lập tức lặng người, há hốc mồm kinh ngạc.
Lúc này, bà nội mới lên tiếng: "Lúc ăn không nói chuyện! Ăn cơm đi!"
Lời nói của bà sắc bén, mắt híp lại, ánh mắt nhìn hai người tràn đầy vui mừng.
Sau đó, rốt cuộc Hiểu Nhi không dám làm bừa nữa.
Hôm đó, yên ổn ăn xong bữa cơm, mọi người đều phải ở lại qua đêm. Sau khi tán gẫu việc nhà, Hiểu Nhi bị bà nội gọi đến phòng nói chuyện riêng, đám người cũng tự nhiên giải tán.
Bà nói một chút liên quan tới quá khứ Phùng Dịch Phong, cũng hỏi tình hình hai người một chút, về cơ bản Hiểu Nhi đều ăn ngay nói thật, duy chỉ có việc mang thai, cô không chắc chắn anh có ý định nói cho bà nội hay không, nên cô đành thận trọng, không dám nhiều chuyện, bà thúc cô mau sinh con nối dõi tông đường, cô lập tức ngoan ngoãn đồng ý.
Qua mười giờ, cô mới được người giúp việc dẫn tới phòng của Phùng Dịch Phong.
Cửa vừa đóng cửa, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến: "Ném đi!"
"Hả?"
Theo ánh mắt anh, Hiểu Nhi mới nhìn đến bao lì xì và hộp gấm màu đỏ trong tay mình, đây là bác gái Phùng trên đường gặp đưa cho cô, nói là quy củ.
"Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
"Nhưng đây là tiền…" Là bảo cô ném thùng rác sao? Đây chính là tiền và châu báu đấy, hơn nữa xem ra giá trị cũng không nhỏ. Tiền còn đang phỏng tay đấy, anh ra vẻ cái quái gì chứ.
"Có phải cô muốn tôi ném cô cùng tiền ra ngoài không?"
Tiếng nói rõ ràng trở nên trầm hơn, hiển nhiên người nào đó đang tức giận. Hiểu Nhi nắm chặt đồ trong tay, dịu dàng nói:
"Vậy anh cứ ném tôi ngoài đi! Tôi sẽ đến chỗ bà nội."
"Cô dám uy hiếp tôi?"
Phùng Dịch Phong lập tức sa sầm giận dữ, như sắp bùng nổ, Hiểu Nhi đột nhiên nhớ tới lời bà nội đã nói với mình, bà nói: "Nó là một con sói, nên nếu cháu muốn bảo vệ mình một cách khôn ngoan, thì phải học được cách sờ vào lông của nó.”
Cô lập tức cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, hết sức đáng thương để đồ vật trong tay vào cái tủ trong góc:
"Tôi làm sao dám? Lãng phí là đáng xấu hổ, chúng ta bàn bạc chút nhé, ngày mai mang nó đi từ thiện có được không? Anh chưa từng trải qua cảnh màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ốm đau lở loét, còn bị người ta đuổi, rất đáng thương…"
Phùng Dịch Phong đã nghe cô lải nhải một mình một lúc lâu, cảm thấy hết sức phiền não: "Được rồi! Tùy cô vậy."
Hiệp một, toàn thắng!
Hai lúm đồng tiền nhỏ vừa hiện lên nơi khóe miệng thì một chiếc khăn tắm màu trắng đã đập xuống đầu cô:
"Đi tắm đi! Không được làm bẩn phòng tắm của tôi, không được chạm vào đồ của tôi, không được làm rụng tóc… Ngoài những thứ trong chiếc giỏ màu đỏ thì không được động linh tinh, dùng xong thì trả về chỗ cũ, không được để sai chỗ. Trên người không được có bất kỳ mùi gì, khó ngửi chết được…"
Vô số chữ "Không Được" viết hoa lơ lửng trước mắt Hiểu Nhi một lúc lâu, cô cảm thấy vô cùng tức giận...