"Bà nội…”
Đến bên cạnh giường, Phùng Dịch Phong cầm tay bà cụ, giọng nói run rẩy rõ ràng có sự phê bình kín đáo: “Bị bệnh, tại sao không nói cho cháu biết?”
Nếu bà có chuyện gì bất trắc, cả đời này, anh cũng không thể nào yên tâm!
"Cũng không phải bệnh chết ngay lập tức, cháu rất nóng nảy, lại vội vã trở về, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Bà nội biết cháu hiếu thuận, không phải có Hiểu Nhi ở đây rồi sao?"
Lại mở miệng, giọng nói của bà nội Phùng rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều: “con bé nói cháu đi công tác, bà không sao, nên mới không cho cô ấy nói cho cháu biết!”
"Bà nội, sau này không được nói điềm xấu như vậy! Bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi!" Từ nhỏ là bà nội nuôi lớn, tình cảm của Phùng Dịch Phong đối bà nội đương nhiên không tầm thường.
Thấy sắc mặt anh đã kéo xuống, bà nội Phùng cũng cười ha ha:
"Được, được, không nói! Xuất viện, xuất viện, về nhà, cũng không phải nơi tốt đẹp gì, chen chúc ở chỗ này làm gì? Còn không đi làm thủ tục xuất viện?"
Hai người vây quanh đầu giường, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, một bên khác, mặt mũi đều vứt sạch, sắc mặt Phùng Hương Hương tái xanh, tức giận đến mức hàm răng suýt chút nữa cắn đứt tại chỗ.
Ra bệnh viện, hiếm khi mọi người trong nhà quây quần bên nhau, vì muốn cho bà cụ nghỉ ngơi sớm một chút, mọi người ăn cơm cùng nhau xong thì ai về nhà người ấy.
Trở lại Bách Mạt Viên, một trước một sau vào nhà, Hiểu Nhi vừa đóng cửa lại, quay người, lại bị người nào đó đè lên cửa.
"Ông…" Ông xã?Cô vừa mới há miệng, cái miệng nhỏ nhắn hé mở liền bị chặn lại, hôn điên cuồng, giống như núi lửa đột nhiên phun trào, trong nháy mắt như nhấn chìm toàn bộ con người cô…
Một lúc lâu sau, ngay cả cơ hội nói chuyện cô cũng không có.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở nông sâu không đồng nhất của hai người quấn quýt vào nhau, trong khoảnh khắc này, dường như chỉ còn lại hai trái tim đập cùng một tần số giống nhau.
Anh như vậy là sao? Tại sao lại gấp gáp như vậy? Hoàn toàn không giống anh của ngày thường, một con người luôn lạnh lùng trẩm ổn, bền lòng vững dạ.
Vẫn còn đang nghi ngờ, chống lên chiếc mũi xinh đẹp của cô, Phùng Dịch Phong lại trao cho cô một nụ hôn dịu dàng triền miên, bàn tay chụp ở bên hông của cô bỗng nhiên tăng thêm vài phần sức lực.
"Ông xã..." Ông xã, miệng sắp rơi mất!
Hơi nghiêng đầu, Hiểu Nhi tránh khỏi sự tấn công của anh, hơi thở phập phồng.
Cô không nhân ra rằng, giờ phút này, ánh mắt Phùng Dịch Phong nhìn cô hoàn toàn khác với ánh mắt nóng bóng trước kia.
Nụ hôn dịu dàng yêu thương rơi trên cổ lên, đồng thời lúc đó giọng nói mị hoặc gợi cảm vô hạn vang lên: “Anh muốn em!”
Đồng thời, bàn tay thô ráp cũng bắt đầu di chuyển.
Giật mình, Hiểu Nhi vội vàng đè góc áo xuống, lắc đầu: "Ông xã!"
Trong thời gian này, cô bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, lại ở trong bệnh viện một khoảng thời gian, hơn nữa vẫn còn chưa tắm qua, anh đã đói bụng đến mức nào rồi? Lại có thể không chê bẩn sao?
Mặc dù hai người đã thật lâu không gặp, cô cũng có chút khát vọng, nhưng trong tiềm thức cô lại không muốn như vậy, sợ nhất thời tùy hứng sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh, phá hỏng hứng thú của anh.
Không quên vết thương của cô, giờ phút này Phùng Dịch Phong có một loại xúc động mà từ trước đến nay chưa từng có, ôm cô thật chặt, hận không thể khắc toàn bộ cơ thể cô vào tận trong xương tủy:
"Anh sẽ nhẹ một chút, nếu không thoải mái... Chúng ta sẽ dừng lại!"
Sau đó, một đường ôm hôn, Phùng Dịch Phong ôm cô đến phòng tắm, sức lực dịu dàng như gió xuân, nhưng cũng kéo dài suýt chút nữa phá hủy toàn bộ phòng tắm.
Lúc ôm cô đi ra, toàn thân Hiểu Nhi đã mềm như bùn nhão.
Ôm cô nằm trên giường, Phùng Dịch Phong cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên trán cô: “Có thoải mái không?”
Không biết Phùng Dịch Phong hỏi cô về vết thương và thân thể, còn tưởng anh hỏi cảm giác vừa rồi, cô xấu hổ cúi đầu chui vào trong ngực anh:"Ừm!"
Mặc dù quá xấu hổ, nhưng cảm giác hoàn toàn chính xác khiến cho người ta vui vẻ, đối với chuyện này, anh quả nhiên là một người tình không tê, bá đạo khó tránh, nhưng cũng rất quan tâm đến tâm trạng của cô.
Vuốt tóc của cô, Phùng Dịch Phong lần nữa nói: "Vết thương nếu khó chịu, đừng cố chịu đựng, cứ nói ra! Anh có chút… mất kiểm soát!”
Dù sao cũng đã nhịn quá lâu, anh khó kìm lòng nổi, hơn nữa, hôm nay có quá nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của anh, lập tức khiến cho tất cả những lý trí còn lại của anh đều không còn sót lại chút gì.
Giờ phút này, tâm trạng của Phùng Dịch Phong vẫn đang kích động, phức tạp không có cách nào nói thành lời.
Lúc này mới ý thức được anh đang nói gì, Hiểu Nhi lại càng xấu hổ đến đầu ngón chân cũng đỏ: Trời ạ, quả nhiên cô quá không thuần khiết!
Cắn đầu ngón tay, đè xuống cảm xúc đang gợn sóng trong lòng, Hiểu Nhi muốn nói sang chuyện khác: "Ông xã, anh không tin em phải không?"
Trong bệnh viện, anh không đứng ra thay cô nói chuyện! Thế nhưng trước kia, anh sẽ không cho bất cứ ai nói cô câu một chữ nào ngoại trừ anh.
Sự yên tĩnh lạnh lẽo, Hiểu Nhi cũng đột nhiên giật mình, bọn họ đã không liên lạc trong một thời gian dài, mà lần này thời gian anh đi công tác cũng là lâu nhất. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát, theo bản năng, cô liền đem thân để dịch ra một chút, ngồi dậy, muốn hít thở không khí.
Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô, ngồi dậy theo cô, Phùng Dịch Phong ôm cô từ phía sau:
"Anh chỉ tin tưởng sự thật!"
Trong bệnh viện, mặc dù anh không bảo vệ cô, nhưng anh cũng không lên tiếng chỉ trích, bởi vì sự thật mà anh nhìn thấy thật sự khiến anh không thích. Nhưng vô thức, anh vẫn nhịn, đổi lại là người bên ngoài, có lẽ anh đã sớm nổi bão.
Vuốt vuốt lọn tóc của cô, giọng nói của Phùng Dịch Phong nghiêm túc và lạnh lùng đi vài phần:
"Anh có thể yêu thương em, chiều chuộng em, dung túng cho em, nhưng mọi thứ phải có mức độ, càng phải nắm chắc điểm giới hạn hơn!"
Giống như việc nếu cô nhớ anh, muốn gọi điện thoại cho anh, anh có thể chấp nhận, nhưng cũng bởi vì nhớ anh, lại không ngừng gọi điện thoại cho anh, thậm chí ảnh hưởng đến công việc của anh, anh thật sự sẽ có thành kiến; nếu là vì lấy lòng bà nội mà làm tổn thương sức khỏe của bà, loại chuyện như vậy, anh tuyệt đối không thể nhịn!
Chỉ là anh không ngờ rằng tất cả mọi chuyển đều là hiểu lầm, cô đúng là một người phụ nữ hiền lành như thế!
Nhận nhiều sự oan ức như vậy lại không nói lời nào, không bực tức, không một lời oán giận. Anh không cho cô gọi điện thoại, cô còn cố gắng hết sức chăm sóc bà nội, rung động, đã không đủ để hình dung tâm trạng của Phùng Dịch Phong vào giờ phút này.
Đối với anh mà nói, không có cái gì có thể quan trọng hơn bà nội, cũng không có cái gì có thể so sánh với lời nói của bà nội, hơn nữa những lời nói của bà đã chạm đến cánh cửa trái tim của anh.
Luôn cảm thấy cô mà một người yêu tiền tài như mạng sống, một cô gái thích các kiểu lén lút và dùng thủ đoạn, không thiếu sự đáng yêu, nhưng cũng sẽ không có nhiều sự chân thành, anh không ở đây, chắc chắn là sẽ bày ra đủ loại bằng mặt không bằng lòng mà không hề kiêng kỵ điều gì, Phùng Dịch Phong thật không ngờ cô sẽ mệt nhọc tự mình chăm sóc bà nội của anh như vậy.
Nếu không phải lúc ba gọi điện cho anh để lộ ra chuyện bà nội bị ốm, có lẽ khi anh đi công tác trở về, bà nội cũng đã xuất viện, anh căn bản sẽ không biết tất cả những thứ này.
Rõ ràng, một màn ngày hôm nay là có người có dụng ý khác, cố ý muốn cho anh nhìn thấy.
Chỉ là có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ, một màn kịch như vậy sẽ chuyển hướng, bắt kẻ trộm, bắt tang vật, bắt quả tang, cuối cùng lại trở thành một trò hề vụng về!