Một người đàn ông lạ? Mở miệng là giá trên trời! Đôi mắt nhìn chằm chằm rõ ràng thể hiện sự thích thú với người phụ nữ trên sân khấu, Phùng Dịch Phong ngay lập tức khó chịu đến chết.
Ngay lập tức, khán giả dưới khán đài cũng tạo nên một mảnh xôn xao, miệng của MC cũng vì sốc mà mở to: Dù sao phía trước cũng là ngôi sao lớn Nghê Hồng có hàng chục triệu hâm mộ, cũng chỉ có chụp được triệu thôi!
Người phụ nữ vô danh này gần như vượt qua tất cả một cách bất ngờ, thực sự là khiến người ta kinh ngạc!
Ánh sáng tập trung vào người của Hiểu Nhi, màn hình lớn phía sau cho thấy dung mạo đáng kinh ngạc của cô, toàn bộ khán giả giống như đang sôi trào lên:
“Xinh đẹp quá! Hoàn toàn không thua Nghê Hồng! Tôi mà biết là khi nãy tôi đã bỏ phiếu cho cô ấy rồi…”
“Tiếc quá, cũng trách cô ấy có quá ít cảnh!”
“Vãi! Tư thái này thực sự khiến cho người ta nhiệt huyết sôi cmn trào mà! Có thể nhảy, ôm, cũng đáng giá! Nói không chừng còn sẽ có gì đó nữa! Hê hê!”
“Đừng mơ mộng nữa! Nói không chừng là người mới đến từ công ty nào đó! Nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy mà không sợ mất mặt! Anh đã từng thấy chưa? Ai vậy?”
“Tôi không biết?”
...
Xung quanh có rất nhiều cuộc thảo luận, gân xanh trên tay Phùng Dịch Phong cũng bắt đầu nảy lên. Mặt khác, trong chớp mắt, giá đã lên tới triệu!
“ triệu!”
Trương Việt Khánh mở miệng, một loạt những tiếng thổn thức khác vang lên.
“ triệu!” Tương tự, mặc dù lông mày xoắn lại vào nhau, Tiêu Mộ cũng hứng thú với Hiểu Nhi và cơ hội này.
“ triệu!”
...
Thế là suốt một lúc, hai người mặc cả nhau.
Hiểu Nhi nhìn xuống sân khấu, cô không ngờ Trương Việt Khánh và người đàn ông đùa giỡn mình lại tranh đến hừng hực khí thế như vậy, nhưng khuôn mặt cô vẫn hơi lạnh lùng:Mặc dù, người nào đối với cô, tất cả đều giống nhau! Nhưng hai người đàn ông này, cô thực sự không sẵn lòng!
Nhưng tình hình gần như là đã đã định xuống, cô thậm chí còn đoán được rằng chắc chắn sẽ là một trong hai người này!
Hơi khẽ, cô nhẹ nhàng nhấp cánh môi dưới.
Ở phía bên kia, nhìn Hiểu Nhi trên sân khấu, rồi nhìn hai người đang tranh đấu dưới sân khấu, Phùng Dịch Phong tức giận đến mức muốn giết người, mà Tô Nghê Hồng cũng bị sốc, không ngờ một con ngựa ô sẽ bật ra cướp lấy ánh đèn sân khấu của cô ta.
Trịnh Liên Thành trông còn sững sờ hơn, chậc chậc không thôi: “Này, anh Phùng, sự quyến rũ của chị dâu đúng là phi thường! Người đẹp quả nhiên là ngon miệng! Những người đàn ông này điên hết rồi!”
Vàng ròng bạc trắng, nện lên cái danh hoa đã có chủ!
Anh ta chỉ thầm “khinh bỉ” trong lòng, nhưng đột nhiên một cơn đau nhói truyền lên từ chân anh ta.
“A——”
Anh ta kêu khẽ rồi cúi đầu xuống, anh thấy đôi giày da cá sấu của Phùng Dịch Phong giẫm lên mu bàn chân anh ta: “Anh Phùng?”
“Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi!”
Lúc này anh ta mới nhận ra là giọng điệu của Phùng Dịch Phong không ổn, siết chặt miệng mình lại, Trịnh Liên Thành lặng lẽ đau lòng cho chân mình ba giây:
Chân anh ta, đã khiêu khích gì ai đâu?
Cuối cùng, Trương Việt Khánh đã mua cà vạt với giá triệu.
Trên sân khấu, Hiểu Nhi đưa tay ra lấy chiếc cà vạt đó, đeo nó lên cổ anh ta, ngay lập tức, cô cảm thấy hơi thở mình sắp ngừng lại, tay cô liên tục run rẩy, thậm chí không dám nhìn anh ta!
Mà phía đối diện, Trương Việt Khánh lại nhìn cô chăm chú——
Có lần, cô đã từng đeo cà vạt cho anh, nhưng dường như đó là ký ức quá xa vời, cô cũng mơ hồ cảm thấy đau khổ.
Thật vất vả mới giúp anh ta thắt xong, Hiểu Nhi sửa sang cho anh một cách có trách nhiệm.
Trong một cử động nhỏ, hơi thở của Trương Việt Khánh ngừng lại, anh không nhịn được mà nắm lấy tay cô, siết chặt——
Dừng lại, Hiểu Nhi vô thức nhìn anh, mắt hai người chạm nhau, sức của tay anh lại tăng thêm vài điểm. Suốt một lúc, hai người nhìn chằm chằm nhau, nhìn nhau rất thâm tình không thể tách ra, như thể họ là một đôi tình nhân lưu luyến không rời.
Dưới sân khấu, khuôn mặt của Phùng Dịch Phong rất âm trầm, Trịnh Liên Thành cũng thấy có gì đó không ổn: “Trước đây họ...” là người yêu sao?
Anh ta luôn nghĩ người đàn ông này đang theo đuổi Hiểu Nhi, nhưng lúc này Trịnh Liên Thành lại cảm nhận sâu sắc được rằng cả hai đang yêu nhau, chả trách lại dùng triệu mua cà vạt, vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Mặc dù anh ta chưa nói xong, nhưng sau đó anh ta lại thở ra, quay đầu lại, Phùng Dịch Phong đang nhìn vào mắt anh ta, trông như anh sẽ thiên đao vạn quả anh ta.
Tỉnh táo lại, Trương Liên Thành cười gượng, hung hăng tát miệng mình: đúng là chỉ thiếu đường khóa miệng mình lại!
Ánh mắt Phùng Dịch Phong trở lại sân khấu, nhưng ánh mắt anh lại dừng lại ở phía Trương Việt Khánh: Anh ta thực sự để ý đến người phụ nữ này sao?
Dần dần, tiếng nhạc vang lên, Trương Liên Thành lại quay đầu lại, thấy bên cạnh, Trương Việt Khánh đang ôm lấy Hiểu Nhi bước vào sàn nhảy.Trên sàn nhảy, cả hai di chuyển chậm chạp, di chuyển chậm chạp hệt như là đứng im, rõ ràng cho thấy một loại nặng nề. Việc đấu thầu trên sân khấu vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt Trương Liên Thành dõi nhìn Phùng Dịch Phong, anh lạc lõng giữa sàn nhảy:
Hai người này rốt cuộc là tình huống gì chứ?
Khóe mắt liếc nhìn người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, anh ta chỉ cảm thấy có lẽ ai đó sẽ phải gặp xui xẻo thôi: Chẳng lẽ anh ta gặp sắc thì có ý đồ, hoành đao đoạt ái? Nếu không, sao lại lấy người ta luôn chứ!
Sẽ không đâu! Chẳng phải anh là người luôn ghét phụ nữ nhất sao?
Mắt anh ta quay lại sàn nhảy nhìn người phụ nữ ở xa, vẫn lộng lẫy xuất chúng như vậy, Trương Liên Thành choáng váng:
Chẳng lẽ thực sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Sao anh ta lại cảm thấy người phụ nữ này chính là một thảm họa nhỉ? Chiêu dùng ong dụ bướm này đúng là hoàn toàn tuyệt vời! Một bên nhảy, một bên nhìn, một bên khác còn có người đang ngây người ra xem!
Với sự sốt ruột thay cho Phùng Dịch Phong, Trương Liên Thành không nhịn được mà lắc đầu:
Hoa hồng này có chút quý hiếm, chỉ e là muốn hái nó cũng không phải chuyện dễ dàng! Chả trách lại vội vàng giam cầm như vậy!
Trên sàn nhảy, khiêu vũ, Hiểu Nhi và Trương Việt Khánh không lên tiếng, hai người, trái tim, trùng hợp là đều vô cùng nặng nề.
Cô đã từng mơ về một cảnh như vậy, nhưng hôm nay, hai người đã thực sự lại gần kề, càng thân mật hơn bao giờ hết, Hiểu Nhi bỗng cảm thấy có một rào cản giữa hai người, cũng không còn như ban đầu nữa.
Những thứ đã biến chất thì không thể phục hồi lại được.
Cô thực sự muốn hỏi “tại sao”, nhưng cho đến khi kết thúc điệu nhảy, Hiểu Nhi cũng không có nói ra.
Mặc kệ tại sao anh lại tính kế tổn thương cô như thế, dù sao anh cũng là mối tình đầu của cô, người đàn ông cô đã trả giá suốt sáu năm, cô luôn cảm thấy, có lẽ cô không biết, mình vẫn có thể lưu giữ thêm những kỉ niệm đẹp đẽ.
Mặt khác, cô sợ mình quá tuyệt vọng, sợ cô không thể nhịn được mà phá vỡ sự cân bằng hiện tại, muốn đòi công đạo, muốn đi trả thù.
Tương tự, lúc này trái tim Trương Việt Khánh cũng đang đấu tranh nội tâm. Những ký ức ngọt ngào từng bị cật lực đè nén, đột nhiên nhói lên những khao khát sâu thẳm bên trong, khoảnh khắc này hệt như một ngọn núi lửa trước khi phun trào, ngo ngoe muốn động đậy.
Tiếng nhạc dần dần đi đến hồi kết, nhưng giây phút Hiểu Nhi rút tay lại, anh ta lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Tiểu Hiểu——”
Ánh mắt dừng lại, giây tiếp theo, anh bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt!
“Wow~”
Dưới sân khấu ngay lập tức vang lên tiếng kinh hô, sắc mặt Phùng Dịch Phong sầm lại, đôi chân anh khẽ di chuyển, nhưng Trương Liên Thành bắt lấy cánh tay anh.