"Cô Giang, cô đừng như vậy. Cho dù thế nào thì ba cô như vậy là có dấu hiệu tốt! Cô nên vui mừng mới đúng chứ! Phía y học coi trọng tiến hành theo trình tự, bất thường quá mức đôi khi không phải là chuyện tốt. Đáng sợ nhất là đột ngột tỉnh trở lại, đúng không?"
Hiểu Nhi không ngừng gật đầu, đã khóc không thành tiếng rồi: Lúc nãy, cô thật sự tưởng rằng ba đã tỉnh lại rồi!
"Tình hình hiện tại của ba cô cho thấy rằng ông ấy đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Có lẽ là vì còn một bộ phận nào đó trên cơ thể hạn chế ông ấy nên mới chưa tỉnh lại hoàn toàn được. Một khi phá bỏ được thì tự nhiên sẽ khỏi hẳn. Bệnh tới thì nhanh, đi thì chậm, bây giờ bệnh nhân đang hồi phục vô cùng tốt! Mọi người phải kiên trì thì mới tạo được kỳ tích cho bệnh nhân! Chỉ cần không từ bỏ thì sẽ có hi vọng!"
"Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng..."
Có lẽ là quá kích động nên khi chạy ra khỏi bệnh viện, Hiểu Nhi vẫn không kìm được nước mắt. Cô ngồi xổm trên đường cái, mất khống chế mà gào khóc.
Tiêu Mộ vừa xuống xe thì nhìn thấy cô. Anh vội vàng chạy tới, hỏi: "Là cô à? Cô sao vậy?"
Tiêu Mộ đưa tay muốn dìu cô.
Hiểu Nhi ngước mắt nhìn thì phút chốc đứng lên. Đôi mắt đỏ bừng ngập nước mắt nhìn anh, vẻ vừa đề phòng vừa khóc thút thít.
"Cô đừng sợ, tôi không có ác ý! Sao cô lại ở đây? Xảy ra chuyện gì rồi à? Cô nói đi xem tôi có thể giúp gì được không?"
Nhìn cô khóc đến tội nghiệp, anh cũng thấy thương, lấy khăn tay ra, vô thức muốn giúp cô lau nước mắt đi. Hiểu Nhi lại cho là anh muốn thừa cơ bắt chuyện, lợi dụng để làm gì không đứng đắn với mình nên vội lùi lại phía sau một bước:
"Mắc mớ gì tới anh? Nhiều chuyện!"
Quát lên một tiếng, Hiểu Nhi liền quay người chạy đi.
Động tác trên tay khựng lại, Tiêu Mộ hoang mang cả nửa ngày. Anh còn nhéo nhéo gương mặt đẹp trai của mình mà tự hỏi: Chẳng nhẽ lớn rồi nên mặt bị xấu đi?
Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên anh chủ động bắt chuyện làm quen với phụ nữ!Cô gái này, mắt bị mù rồi à?
Rõ ràng là bị ghét nhưng không hiểu sao ánh mắt của Tiêu Mộ lại không thể rời khỏi bóng dáng cô. Một lát sau, anh liền thấy cô ngồi vào một chiếc Bentley màu trắng.
"Thì ra là một phú bà trẻ."
Chẳng trách lại có khí chất như vậy, lại còn kiêu ngạo! Xem ra đây chính là một quả ớt chỉ thiên, sợ là không dễ theo đuổi rồi! Có điều, anh lại rất thích ăn cay!
Tiêu Mộ không đuổi theo mà quay lại vào trong tòa nhà văn phòng của bệnh viện.
Hiểu Nhi giẫm mạnh chân ga, tâm trạng vô cùng rối bời, tìm tạm một chỗ đỗ, cô dừng xe lại.
Cuộc sống về đêm của thành phố vừa mới bắt đầu. Trên đường, tiếng người ồn ào, bầu không khí cũng vô cùng nhộn nhịp. Đi trên lề đường dành riêng cho người đi bộ, Hiểu Nhi cảm thấy mình cần tỉnh táo lại cho nên đi mua một ly kem.
Vừa đi vừa ăn, tâm tình ảm đạm, rối loạn không thể tả được.
Trước đây, cô gặp phải chuyện gì đều có ba chống đỡ. Sợ hãi thì trốn sau lưng ba, trên đầu luôn có bóng cây to che chở nhưng bây giờ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được. Cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi, thật hoài niệm thời gian có ba ở bên!
Đôi bàn tay của ba ấm áp như vậy, chỉ cần cầm thôi, dường như cũng cảm giác được sức mạnh vô tận; trước kia, cô không sợ trời không sợ đất, họa lớn thì không có, còn mấy cái rắc rối vụn vặn thì nhiều. Nhưng mỗi lần, ba đều như ngọn núi lớn cản trước mặt cô vậy. Ngoại trừ sự kiện kia thì ông chưa từng đánh cô. Có ba thì cái gì cũng không cần lo lắng, không cần nghĩ nhiều, cũng không cần buồn khổ...
Thở dài ở trong lòng, Hiểu Nhi ngồi lên một chiếc ghế đá ven đường: "Ba, con nhớ ba lắm, ba có biết không?"
Ngày còn bé, nửa đêm cô nhõng nhẽo đòi ăn kem ly. Ba đều sẽ chạy đi mua cho cô. Thỉnh thoảng mẹ nói cô tùy hứng, trách mắng nặng nhẹ một hai câu, ba vẫn luôn che chở cô, còn nói "áo bông nhỏ của mình" nhất định phải "thương yêu", có thương cũng chẳng được mấy năm nữa.
Bởi vì, con gái trưởng thành rồi sẽ lập gia đình!
Nhớ tới ba, lại ngồi ăn kem bơ mà mình thích, Hiểu Nhi không nhịn được mà sống mũi cay cay.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía cửa hàng đối diện. Biển hiệu điện tử nhấp nháy ở nơi đó đã hấp dẫn sự chú ý của cô:
Tuyển nhân viên part-time?
Ném ly kem trong tay vào thùng rác, cô vội chạy về phía đó.
Buổi tối ba ngày cuối tuần, từ sáu giờ rưỡi chiều đến mười giờ tối, bốn triệu rưỡi? Vậy tính ra mỗi tiếng được một triệu rưỡi!
Ba ngày là có mười lăm triệu!
Hiểu Nhi có chút kích động, liền đi vào hỏi thăm. Thì ra là làm nhân viên tiếp thị cho sản phẩm nước hoa mới, nếu bán được còn được hưởng % tiền hoa hồng!Đây quả thực là quá hấp dẫn rồi!
Nghe nói công việc này đang phổ biến mấy ngày nay. Hơn nữa mặt tiền của cửa hàng cũng khá lớn nên chắc sẽ không gạt người. Cô liền đăng ký, dựa theo quy định thì phải nộp sáu trăm nghìn tiền đặt cọc, sau đó cầm một lọ nước hoa hàng dùng thử và một tập tranh ảnh giới thiệu tường tận về sản phẩm về.
Lúc rời đi, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều. Nhìn ánh sao lấp lánh trên cao, cô giống như là tìm lại sự sống vậy:
"Ba, là ba đang bảo vệ cho con sao? Hiểu Nhi của ba cố gắng như vậy, bây giờ thành tài rồi. Con có thể tự mình đảm đương mọi việc, ba nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui! Ba phải mau chóng khỏe lại đấy..."
Chỉnh lại tâm tình, Hiểu Nhi liền vui vẻ lái xe về nhà.
Sau khi trút hết ra, áp lực cũng giảm bớt một chút. Sau khi vào nhà, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, miệng còn vô thức ngâm nga một bài hát. Cô cũng không chú ý, vừa bước vào cửa thì đèn chính liền bật sáng.
"La... la la..."
Cô đổi giày, vừa ngẩng đầu thì đối diện ngay với một đôi mắt lạnh lẽo đầy hung ác. Hiểu Nhi bất ngờ mà khựng lại!
"Đêm hôm khuya khoắt đi đâu? Không biết mấy giờ rồi à?" Mười một giờ mới chịu về? Cô cũng giỏi lắm, để anh chờ tận ba tiếng đồng hồ!
Rũ mắt xuống, Hiểu Nhi tháo găng tay ra, không tự giác chép chép miệng.
Cô chính là không muốn về sớm đấy!
Phùng Dịch Phong nhìn đến thứ cô đang cầm trên tay: Bảo sao vui như vậy! Thì ra là đi dạo phố mua đồ?
Hiểu Nhi đang không biết phải tìm lý do lấy lệ thế nào thì đột nhiên Phùng Dịch Phong đổi giọng dịu dàng: "Sau đừng về muộn như thế nữa. Trước mười giờ phải có mặt ở nhà!"
Hiểu Nhi thờ ơ nói: "Ừ, không có việc gì thì em lên thay quần áo đây!"
Một giây sau, bóng dáng xinh đẹp đã nhanh chóng biến mất. Bỗng nhiên, động tác cầm ly rượu vang của Phùng Dịch Phong khựng lại.
Là ảo giác của anh à? Sao lại qua loa như thế? Không dính anh, không cho anh ăn khuya, thậm chí còn không hỏi anh đã ăn chưa?
Là do lúc nãy anh nặng lời quá nên cô không vui?
Một lúc lâu sau, đôi lông mày của Phùng Dịch Phong càng cau lại, không có dấu hiệu giãn ra!
Trong phòng tắm, Hiểu Nhi cũng đang than thở: Sao lại không đi công tác? Cũng không đi xã giao? Trở về sớm như thế làm gì?
Đúng là làm cho người ta bực mình!
Trước đây chỉ hận không thể ở bên cạnh anh từng phút từng giây, còn bây giờ, trong khoảnh khắc, Hiểu Nhi lại có cảm giác muốn chết.
Con người quả là loại động vật kỳ quái! Lúc thích một người có thể yêu đến chết đi sống lại, lúc chán ghét thì sẽ ghét từ sợi tóc cho đến gót chân!
Hiểu Nhi quấn khăn tắm, nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương rồi gục đầu xuống: "Phải làm thế nào mới tránh đi được đây?"