Trong nỗi kinh sợ chưa kịp hoàn hồn, cô nhìn thấy người bạn thân Đào Trinh của mình đang khoác tay Trương Việt Khánh.
Giật mình!
Không thể tin được chuyện đang xảy ra, Hiểu Nhi trợn tròn mắt đứng nhìn.
Lúc này, Đào Trinh thản nhiên, đảo mắt liếc qua chiếc ga giường nhau nhúm, xộc xệch một cách có chủ ý, còn cố ý dừng trên đó hồi lâu.
Ga giường trắng tinh, không có vết máu? Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của cô! Chẳng lẽ Giang Hiểu Nhi đã không còn trong trắng nữa? Sớm biết thế thì cô cũng chẳng cần phải tốn công thế này!
Trong lòng không hiểu sao thấy rất hả hê, nhưng bên ngoài, Đào Trinh vẫn cố tỏ ra tiếc nuối, thương xót:
“Hiểu Nhi à, hôm nay là sinh nhật của ba tớ, cậu không thể nhịn chút sao? Sao cứ phải … phải làm chuyện này chứ? Lại còn gây ồn ào lớn như vậy? Uổng công tớ cả năm nay hết lòng với cậu, Việt Khánh vẫn còn nhớ cậu mãi không quên!”
Ngụ ý, Giang Hiểu Nhi như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên!
Trương Việt Khánh lên tiếng, giọng mất kiên nhẫn: “Loại đàn bà đê tiện giả dối như vậy, có gì đâu mà nói?”
“Việt Khánh, anh đừng như vậy, dù gì cũng là tại em không kiểm soát được bản thân mà yêu anh, nên trong lòng cũng có áy náy!”
“Tại em lương thiện quá!”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, đầu óc Hiểu Nhi quay mòng mòng: Giả dối? Đê tiện?
Mẹ kiếp! Một người thì luôn miệng nói yêu cô, mà lại bỏ rơi cô ngay trong hôn lễ, hại cô tan cửa nát nhà, mà không có nửa câu giải thích?
Một người thì ân cần hỏi han, hay nói đạo lý, cũng phẫn nộ và chửi anh ta là thằng tồi, vậy mà sau lưng cô lại thế này…
Rốt cuộc thì ai giả dối hơn ai? Ai đê tiện hơn ai?
Cô không ngờ, mình lại nghe được lời nói khiếm nhã đó từ mgười đàn ông mà cô yêu và chờ đợi suốt ba năm, giống như có thứ gì đó đột nhiên tan biến, cô ngồi dậy, nở nụ cười mỉa mai:
“Như nhau thôi! Hiếm khi chúng ta lại cùng hiểu về nhau đến thế!”
Hiểu Nhi đẩy hai người ra rồi lượm quần áo trên sàn, đi vào phòng vệ sinh. Cô không nhớ làm thế nào mà mình về được nhà, sau khi vào nhà đóng cửa lại, cô không kiềm chế được, khóc như mưa!
Lúc này, ở hộp đêm Tinh Nguyệt, Phùng Dịch Phong vừa đi đến cửa phòng bao thì đã đụng ngay Trịnh Liên Thành, Anh ta túm lấy cánh tay anh, nhìn anh với ánh mắt như sắp rớt ra ngoài:
“Anh Phùng, mắt của anh…” Đổi màu rồi!
Anh ấy ‘mất trinh’ rồi?
Trịnh Liên Thành phản ứng như gặp ma, nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần vẻ kinh ngạc hết sức, còn Phùng Dịch Phong thì mặt tối sầm lại.
“Anh Phùng, bé con nhà ai mà có sức hấp dẫn thế, lọt được vào pháp nhãn anh vậy?”
Sau khi xác định được mắt của Phùng Dịch Phong từ ‘màu đen’ quen thuộc đổi thành màu ‘xanh đen’, Trịnh Liên Thành không giấu được hiếu kỳ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì khó mà có thể tin được!
Hai anh em nhà họ Phùng tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, một người là tay sát gái chính hiệu, người còn lại thì không gần nữ sắc. Vốn dĩ tưởng rằng ‘gien di truyền đặc biệt của nhà họ Phùng’ đã truyền hết cho Phùng Nhất Đình rồi, nhưng không ngờ lại là người chán ghét phụ nữ đến cực điểm, Phùng Dịch Phong.
“Cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu!” Cứ thích moi móc chuyện người khác ra!
Ngay lúc này, cảm giác bứt rứt khó chịu ở mắt nhắc anh nhớ lại những gì vừa xảy ra khiến đầu anh như muốn bốc hỏa, anh vòng qua Trịnh Liên Thành rồi đi nhanh vào trong phòng bao.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi mơ màng tỉnh dậy mới phát hiện trong tay mình vẫn đang ôm chặt chiếc hộp gấm màu xanh dương, bên trong có đôi bông tai kim cương hình hồ điệp, tỏa ánh sáng lấp lánh.
Bông tai này là tín vật định tình năm đó Trương Việt Khánh cầu hôn cô, mà nay…
Cô thấy tim mình đau nhói, bèn thẳng tay ném vào ngăn kéo, đột nhiên một cảm giác trào ngược dạ dày buồn nôn, cô vội vàng quay người chạy vào nhà vệ sinh:
“Ọe …”