Người vừa nói là Lã Tiểu Mai đồng nghiệp cùng tổ với cô, là một cô gái hoạt bát, cởi mở.
Đẩy ghế làm việc ra, một đồng nghiệp khác là Đường Tinh Tinh ló nửa đầu từ máy tính ra: "Chuyện này có thể giả được sao? Cũng đã lên báo rồi. Nghe nói hạng mục phát triển “Công viên Thế Giới” lần này là một miếng mồi béo bở! Trác Việt lại sắp bước lên tầm cao nữa rồi. Trước đây nghe nói hai ba con nhà họ Phùng bất hòa, lần này là do cậu chủ Phong ký hợp đồng, nhưng tập đoàn Phùng Thị cũng ở trong đội ngũ đấu thầu. Nếu không hai ba con tranh giành cái gì? Hay là muốn bảo hiểm kép?"
"Lắm tiền lắm thị phi! Nhà giàu, huynh đệ tương tàn, phụ tử tương đấu có gì lạ đâu? Hơn nữa nhà họ Phùng quyền thế ngập trời. Tôi còn nghe đồn nhà họ Phùng có gene di truyền hay là gia quy đặc biệt gì đó, là không thể ly hôn hay là chỉ có thể lấy xử nữ mà thôi. Nếu vi phạm sẽ bị trời đánh đấy! Lời đồn thôi. Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Không phải cậu ba Phùng có vô số bạn gái sao? Cậu hai Phong lại còn đi mua quần áo với phụ nữ sao? Quả nhiên có người không sợ chết à? Cô ta không sợ trở thành nữ chính thứ hai trong vụ “con lươn” sao? Đây là cửa hàng Seven à?"
Hiểu Nhi dừng bước, lòng bàn tay đầy mô hôi lạnh: “Chuyện đó…”
Không phải bọn họ đang nói cô chứ?
"Woa, thì ra cậu chủ Phong đẹp trai đến thế? Chị Nhi, chị Nhi, mau đến đây xem!"
Lã Tiểu Mai kích động, tóm tay Hiểu Nhi, sống lưng Hiểu Nhi cứng lại nhưng may không té xỉu, khóe mắt khẽ liếc qua. Lúc này mới phát hiện chỉ có ảnh chụp nửa mặt của người đàn ông, còn người phụ nữ căn bản nhìn rất mờ.
"Được rồi, đừng mê trai nữa! Không sợ quản lý nghe được à? Nộp bản thảo của công ty khoa học kỹ thuật Dịch Thiên chưa? Cuối tháng rồi cô không muốn nhận tiền thưởng sao?"
Hiểu Nhi nhanh chóng đổi đề tài, nhưng trong lòng cô rối bời. Nhà họ Phùng phức tạp đến thế sao? Còn không thể ly hôn? Chắc không phải không hợp tình người thế chứ?
Hôm nay mấy lời nói này ít nhiều gì cũng gợi lên gợn sóng khác trong lòng Hiểu Nhi. Cho đến lúc tan tầm cô vẫn còn ngơ ngác.
Về đến nhà, cô mới phát hiện trong tủ lạnh trống không.
Lần trước sau khi đến nhà họ Phùng, bọn họ đã dọn đến Bách Mạt Viên, là chỗ ở riêng của anh. Đây là một biệt thự cỡ nhỏ theo phong cách Châu Âu. Chỗ này không xa hoa như nhà họ Phùng, người giúp việc cũng không nhiều mà đơn giản, khiêm tốn, lại yên tĩnh hơn. Trong biệt thự có vườn hoa nhỏ, cũng có hồ bơi, nhưng cũng không đến nỗi đi nửa ngày cũng chưa hết đường.
Có thể thấy trước đây Phùng Dịch Phong chắc hẳn không thường xuyên trở về đây, quản gia và người giúp việc đều là định kỳ đến đây quét dọn, trong phòng bếp cũng không có dấu vết nấu nướng gì.
Vì thế buổi tối cô trở về thì tự nấu cơm. Cơ bản cô làm cho cô ăn, thỉnh thoảng Phùng Dịch Phong sẽ trở về ăn cùng cô.
Không ngờ không tới hai tuần, cô lại quen rồi. Sau khi thay bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, Hiểu Nhi cầm ví ra khỏi cửa, đi một đoạn chừng mười phút có siêu thị, cô quen mua đồ ở đó rồi.
Hiểu Nhi lựa một ít rau xanh, tôm, nhìn thấy đồ vật lác đác trong giỏ hàng, cô nhịn không được thở dài: "Mình đúng là không hiểu thế giới của người có tiền. Đồ trong siêu thị đắt gấp hai lần bên ngoài, lần sau mình phải ra ngoài mua mới được!"
Hiểu Nhi về đến nhà vừa làm cơm, cô vừa xót tiền: "Cũng không biết tôm của nước nào, đắt như vậy. Sớm biết mình đã không mua nó rồi!"
Cũng trách cô, không biết thất thần cái gì nữa ngay cả nhãn hiệu cũng nhìn nhầm.
Vừa dọn cơm lên bàn ăn thì cô dường như nghe được tiếng mở cửa, cô ra khỏi phòng bếp nhìn thử, quả nhiên là có người đang bước vào phòng khách.
"Anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm chút nữa không?"
"Ừ!"
Thấy anh lại gật đầu, cô trở lại nhà bếp, nhanh chóng rửa nấm làm thêm món thịt xào nấm. Phùng Dịch Phong bước vào phòng ăn, vừa lúc Hiểu Nhi xới cơm xong đi ra.
Nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, ánh mắt của anh bỗng như ngưng lại.