Hiểu Nhi thò đầu nhìn thử, tưởng anh có chuyện gấp gì đó, nên đặt đũa xuống: “Ai gọi tới thế? Nếu anh bận thì em ăn một mình cũng được, anh ăn hết món này rồi hẵng đi.”
Nói xong, cô đẩy toàn bộ bánh chẻo chiên tới trước mặt anh.
Phùng Dịch Phong bỗng hoàn hồn, khẽ cười đáp: “Không sao, hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ ở bên em thôi! Em mau ăn đi, nếu hầm nữa, thức ăn sẽ nhừ.”
Quả thật Phùng Dịch Phong cũng hơi đói, nên gắp một bánh chẻo chiên vào miệng, rồi mới nhắn lại Lâm Khiết.
[Anh đang ở đâu? Rốt cuộc anh đang bận chuyện gì thế?]
[Tại sao anh không nghe điện thoại của em?]
[Có phải anh đang ở bên một người phụ nữ? Em nhìn thấy anh rồi..]
[Anh đang tránh mặt em đúng không?”
...
Nhìn mấy tin nhắn nhấp nháy trên màn hình, trong lòng Phùng Dịch Phong càng phiền muộn, anh vốn định lạnh nhạt với cô ta mấy ngày, để cô có thời gian thích ứng, rồi mới nói rõ với cô, tất nhiên nếu cô có thể tự giác ngộ thì càng tốt.
Không ngờ, Hiểu Nhi vừa xảy ra chuyện, mọi kế hoạch của anh cũng bị xáo trộn, giờ bị dây dưa thế này, không hiểu sao trong lòng Phùng Dịch Phong lại nảy sinh mâu thuẫn.
Lần này anh không giấu giếm nữa, mà nhắn thẳng với cô: [Tôi đang đi ăn cùng vợ mình nên bất tiện. Nếu em có chuyện thì tìm Mạc Ngôn đi.]
Nhắn xong anh tắt nguồn, bắt đầu dùng bữa.
Đối diện, Hiểu Nhi đã nhúng chín mấy lát cá nên gắp một ít cho anh trước: “Ông xã à, anh thích ăn cá thì ăn nhiều một chút.”
...
Trong phòng bao, mặc dù đang ăn, nhưng miệng Hiểu Nhi vẫn không nhàn rồi, nghĩ tới chuyện thú vị nào đó sẽ lải nhải mấy câu, thường là mấy chuyện vụn vặt, Phùng Dịch Phong nghe xong cũng thấy rất thoải mái.
Lúc nào anh bận, cô sẽ ngoan ngoãn im lặng, tự động bịt miệng bằng đồ ăn, mặc kệ có xuất phát từ lòng tín nhiệm hay không thì cô cũng sẽ hỏi anh nói chuyện với ai đó, nhưng không truy hỏi tới cùng.
Điều này đã làm Phùng Dịch Phong cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Khi anh làm xong, trong bát đã có thêm mấy món mới nấu chín, sự săn sóc này của cô đã làm anh cảm động.
Bữa ăn này hai người ăn rất lâu, bầu không khí tràn ngập sự ấm áp.
...
Đầu bên kia, Dung Lâm Khiết nhận được tin nhắn phản hồi của Phùng Dịch Phong thì không dám tin, siết chặt điện thoại một hồi lâu, tay cũng khẽ run lên: Anh vì ở bên người phụ nữ khác, mà từ chối không nghe điện thoại của cô?
Bất tiện ư? Là vì anh đang ở bên người phụ nữ khác à! Anh đang quan tâm đến... cảm xúc người phụ nữ khác ư?
Ra khỏi tiệm lẩu, bụng Hiểu Nhi đã hơi căng tròn, trên mặt đều chứa đầy ý cười mãn nguyện: “No quá đi mất! Món lẩu ở tiệm này ngon quá!”
“Nếu em thích thì sau này anh thường xuyên dẫn em tới đây ăn.”
“Được!”
Hiểu Nhi nắm tay anh nói: “Ông xã, chúng ta đi dạo hai vòng rồi về đi. Bụng em no quá, đi dạo cho tiêu cơm chút đi.”
“Được!”
Phùng Dịch Phong nắm tay cô, vừa quay đầu nhìn đã thấy cổ cô trống hoắc, quần áo trên người rất mỏng, trời đã dần tối, rõ ràng không khí đã lạnh hơn.
Phùng Dịch Phong quay về xe, để đồ vào cốp rồi lấy áo vest ra khoác lên người cô: “Em đi ra ngoài mà không biết mặc thêm áo vào à? Thời trang phang thời tiết à, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Anh kéo chặt cổ áo, thấy cô mặc áo của mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cô khoác áo Trương Việt Khánh, anh vỗ về mặt cô rồi giúp cô lấy mái tóc trong áo khoác vest ra.
“Sau này em không được tùy tiện mặc đồ đàn ông khác, em chỉ có thể mặc đồ của anh thôi biết chưa?”
Cô vẫn nên mặc đồ của anh, như vậy sẽ phù hợp hơn cũng xinh hơn.
Anh không hề nhận ra rằng, trước đây phụ nữ chạm vào đồ anh, chỉ dính chút nước hoa vào đã bị anh ghét bỏ muốn ném đi rồi, nhưng giờ anh lại khoác cả áo cho cô mặc.
“Vâng! Mùi của ông xã rất thơm.”
Hiểu Nhi nắm tay anh, chỉ vào khu bán nhiều quần áo nam ở bên kia: “Ông xã, chúng ta qua bên kia dạo một vòng đi! Không thể để em thắng lợi trở về còn ông xã thì trắng tay được, như vậy trong lòng em sẽ khó chịu.”
Ngộ nhỡ tối về, anh lại dùng cớ này rồi ra sức quần cô rã rời thì sao? Cô không thể để mình non tay được.”
“Ừm, chúng ta đi thôi. Em đúng là rất ngoan.” Nhưng trong bụng anh lại nghĩ đến những chuyện xấu xa.
Nhìn ánh mắt gian xảo xoay tròn của cô, anh đã biết chuyện này không đơn giản như cô nói, nhưng anh không rảnh để suy nghĩ nhiều, Phùng Dịch Phong nắm tay cô đi về phía trước: “Em thích gì thì cứ nói đừng im lặng làm gì, không phải lúc nào em cũng có cơ hội này biết không?”
Hai ngày nay, anh cố ý bớt chút thời gian, lần sau không biết khi nào mới rảnh được. Thứ sáu này, anh phải dứt khoát bắt tay vào công việc, có lẽ sau này sẽ còn một đống chuyện.
“Vâng! Ông xã cưng chiều em như thế, em chắc chắn sẽ suy nghĩ thật kỹ xem mình còn thiếu thứ gì không.”
Vốn dĩ hai người muốn tiêu cơm nên mới đi dạo, vì vậy cả hai đi loanh quanh khắp nơi, trong cửa hàng quần áo nam, Hiểu Nhi biết quần áo Phùng Dịch Phong đều được đặt may riêng, nên cô chỉ nhìn lướt qua.
Nhưng nghĩ tới hình như trước giờ cô chưa mua tặng anh món quà gì, mà với điều kiện của cô thì gần như không mua nổi những thứ mà anh thường mua, nên Hiểu Nhi rất phiền muộn, cô rất muốn tặng anh chút gì đó.
Ánh mắt băn khoăn của cô rơi vào một chiếc cà vạt sặc sỡ, Hiểu Nhi liền kéo anh đi tới.
“Ông xã, anh thích không?”
Hiểu Nhi chọn một chiếc cà vạt có màu xanh đen với hoa văn chìm, rồi ướm thử vào cổ anh, cảm thấy chiếc này rất phù hợp với phong cách của anh, nhưng cô cảm đường kim mũi chỉ hơi kém.
Phùng Dịch Phong định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của cô, nên xoay người lại theo bản năng, bỗng thấy Trương Việt Khánh đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm hai người.
Phùng Dịch Phong quay đầu lại thì thấy Hiểu Nhi đã đặt cà vạt về chỗ cũ rồi: “Ông xã, chúng ta đi nơi khác đi. Thật mất hứng!”
Sao thế giới này lại nhỏ như vậy, cô vừa mới vui vẻ một chút đã chạm mặt anh ta rồi. Hiểu Nhi có cảm giác như kiếp trước cô đã mắc nợ anh ta vậy, trong lòng cô thật sự sởn tóc gáy.
Phùng Dịch Phong cũng không thích ánh mắt cô nhìn Trương Việt Khánh, nên khẽ ôm cô, ngăn cách tầm mắt của hai người rồi nói: “Được! Cửa hàng bên cạnh cũng không tệ.”
Anh ôm cô đi ra ngoài, rồi cả hai đi thẳng vào cửa hàng giày nữ cao cấp.
Hiểu Nhi vừa đảo mắt đã nhìn thấy một đôi giày da lộn mũi tròn đế bệt, kiểu dáng rất thời thượng, phía trên còn đính hai theo hai chùm lông để trang trí nữa, thiết kế này rất tinh xảo, một chiếc thì mang tới cảm giác đang “cười híp mắt”, còn chiếc kia thì mang dáng vẻ “đau khổ”, trông rất đáng yêu.
Hiểu Nhi cúi đầu nhìn, cô rất thích đôi giày này nên vươn tay kéo cánh tay Phùng Dịch Phong: “Ông xã...”
Sao cô lại thích đôi giày kỳ lạ thế này chứ? Trông không giống như một đôi, mà giống như mang lộn giày vậy.
“Anh thấy rất xấu, đôi này đẹp chỗ nào chứ? Mắt thẩm mỹ của em bị sao thế?” Phùng Dịch Phong vừa nói ra suy nghĩ trong đầu mình, thì nhân viên phục vụ bên cạnh đã nhiệt tình tiến lên chào hàng: “Cô thật có mắt nhìn, mẫu này là phiên bản giới hạn bán chạy nhất tiệm chúng tôi trong năm nay, trên toàn thế giới chỉ có đôi, chỗ chúng tôi chỉ có một đôi size này thôi. Cô à, cô mang đôi này rất vừa, đúng là có duyên đó nha, tôi cam đoan nó là đôi giày có một không hai đó, khi nào cô buồn, cô nhấc chân này lên, còn khi cô vui thì cô nhấc chân kia lên, càng đi càng thuận lợi.”
Miệng cô nhân viên này rất ngọt, Hiểu Nhi nghe cô ta nói xong lại càng thích ngụ ý của đôi giày này.