Hiểu Nhi phát hiện giọng nói anh thay đổi, lập tức đoán được suy nghĩ của anh nên làm nũng kéo tay anh:
"Làm gì có? Không phải là cuối tuần sao! Anh không ở đây nên em giúp anh đi thăm bà nội, tiện đường về nhà thăm mẹ em!"
Anh không ở đây thì cô có thể về nhà thêm mấy ngày, cảm thấy vui vẻ.
Phùng Dịch Phong thu lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ừm, phải luôn mở điện thoại và mang theo bên người /, anh sẽ kiểm tra đột xuất!"
Anh biết cô và mẹ sống dựa vào nhau, tình cảm rất tốt, nên cũng không nói thêm gì.
"Vâng!”
Phùng Dịch Phong vừa đi, Hiểu Nhi đầy vui vẻ, giống như quay lại thời còn độc thân, mẹ nấu cơm còn cô rửa chén, cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc.
Hôm nay, lúc tắm rửa cô lại ngâm nga bài hát, khi gọt trái cây, mẹ Giang cũng phát hiện cô thay đổi. Ba năm qua, trên mặt cô không có một nụ cười, nhưng lần này trở về, cô không giống trước kia, nụ cười xuất phát từ nội tâm, từ bên trong lộ ra cảm giác được cưng chiều, vui vẻ, dường như trở lại dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư hoạt bát, ngoài lạnh trong nóng trước kia.
"Hiểu Nhi, ngày mai đi thăm ba con rồi về đi! Ở chỗ mẹ làm gì?"
"Mẹ, có sao đâu? Anh ấy đi công tác, cuối tuần mới trở về! Dù sao trong nhà không ai, con ở bên cạnh mẹ thêm mấy ngày không tốt sao?"
Giọng nói bất giác nũng nịu, Hiểu Nhi thể hiện rất tự nhiên nhẹ nhàng, mẹ Giang cười híp mắt:
"Sao con không gọi điện thoại cho nó hỏi thăm một chút?"
Động tác dừng lại, Hiểu Nhi nói: "Anh ấy bận rộn như vậy, con không muốn quấy rầy anh ấy!"
"Hiểu Nhi, không phải là hai đứa cãi nhau rồi con bị đuổi ra ngoài đấy chứ?"
"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con vừa về có hai ngày thôi mà!" Sao có thể ghét bỏ rồi nghi ngờ cô vậy chứ?
Cuối cùng không chịu được người mẹ cố chấp, đến mười giờ, cô gửi tin nhắn cho Phùng Dịch Phong: [Ông xã, có tiện gọi điện không?]
Điện thoại nhanh chóng gọi tới, cô còn đưa cho mẹ xem, mẹ Giang mới cười hì hì mang đĩa vào phòng bếp, cô nhấn nút nghe, giọng nói không vui truyền tới:
"Sao lâu vậy? Có việc gì à?" Đây là trách cô nghe điện thoại chậm sao?
"Ông xã, quấy rầy anh sao? Xin lỗi! Em không sao, chỉ là quá nhớ anh nên không nhịn được…" Biết anh lúc làm việc không thích bị quấy rầy, cô cũng không thể nói bị mẹ già ép được, nhắm mắt nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.
Bên kia, trong phòng vệ sinh, Phùng Dịch Phong cầm điện thoại "Ừm" một tiếng, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ lập tức dịu dàng đi mấy phần:
"Anh ở Washington, sau này có thể gọi vào buổi sáng!"
Không dám nói quá lâu, nói chuyện hai câu về việc nhà thì hai người cúp máy, Phùng Dịch Phong ra khỏi phòng vệ sinh, quay lại phòng bao, tiếp tục công việc chưa xong, mà Hiểu Nhi cũng vì hai câu nói ngắn ngủi mà tâm trạng tung tăng như chim sẻ.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi cùng mẹ đi đến viện dưỡng lão một chuyến.
Trong phòng bệnh, mẹ lau người giúp ba cô, Hiểu Nhi đến văn phòng của bác sĩ: "Bác sĩ La, tình hình của ba tôi thế nào?"
"Cô Giang, tôi đang muốn tìm cô! Điện não đồ của ba cô mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa mí mắt và ngón tay đã có phán ứng đơn giản thông qua những hoạt động nhỏ; đây là dấu hiệu hồi phục rất tốt, ba cô khi đó đột ngột bị xuất huyết não dẫn đến tê liệt, có thể duy trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Ở nước ngoài có một loại thuốc mới, rất hiệu quả với bệnh này, kết hợp với phẫu thuật thì xác suất chữa khỏi rất cao, nhưng chi phí cũng vô cùng cao!"