Là Mạc Ngôn, trợ lí riêng của anh gọi đến, chủ yếu là hỏi về một vài chuyện của công ty. Phùng Dịch Phong nhìn đồng hồ, rồi nói:
“Buổi chiều tôi sẽ qua đó, chi tiết thì đợi về công ty rồi nói!”
“Được, vậy tôi sẽ xử lí những chuyện khác trước, đúng rồi, vẫn còn một chuyện…” Đang nghĩ xem nên nói như thế nào, bỗng Mạc Ngôn nghe thấy có tiếng ho của phụ nữ truyền từ điện thoại ra, anh ta đơ ra.
“Sao vậy?”
Mạc Ngôn phản ứng lại, lắc lắc đầu, rồi mới khẽ nói: “Cậu Tần và cậu Lục nói muốn anh sắp xếp thời gian … gặp họ!”
Khoảng thời gian này, anh ấy lại ở cùng với phụ nữ? Mạc Ngôn không dám tin vào đôi tai mình nữa, nhéo mạnh vào đùi một cái.
“Được, tôi biết rồi!”
Cúp máy, Phùng Dịch Phong quay người lại, thấy Hiểu Nhi đã tắm rửa xong, đang thay quần áo, dưới ánh nắng, đóa hoa màu đen trên bả vai cô như nở rộ, toát lên sự mê hoặc và bí ẩn.
Dường như bị sự bí ẩn đó quyến rũ, anh quay người lại, bước đến khẽ ôm cô vào trong lòng, ánh mắt rơi xuống bờ vai trần quyến rũ:
“Sao lại xăm bông hoa như vậy? Nhìn thôi đã khiến anh muốn ‘ăn’ em rồi!”
Bông hoa anh túc màu đen, là loài hoa kịch độc, đẹp đẽ nhưng tà ác, gợi cảm! Giống với người phụ nữ của anh, cho người ta một loại cảm giác, đẹp đẽ mê người nhưng một khi chạm vào sẽ bị nghiện.
Ngước mắt lên, Hiểu Nhi giống như bị điểm trúng huyệt đạo, hàng mi dài khẽ chớp chớp, cơ thể trở nên cứng ngắc:
“Vết sẹo … hơi lớn, màu sắc khác thì không thể che được hết, nên em chọn bông hoa màu đen!”
Nếu như sớm biết được ba năm sau sẽ có kết cục như này, năm đó cô đã chịu đau mà xóa nó đi rồi; nhưng mà từ đầu đến cuối cô vẫn không nỡ, cuối cùng chọn cách này để che đi. Trong tiềm thức của cô, không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, đời này của cô chỉ yêu đương đúng lần đó, là mối tình đau đến khắc cốt ghi tâm.
Không nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa, Hiểu Nhi để mặc nó trôi đi, cô đáp: “Nếu như anh cảm thấy không thích hợp, em có thể xóa nó đi!”
Dù sao, bởi vì hình xăm này mà cô không chỉ một lần bị người ta đánh giá không hay.
Thật ra một năm nay, mẹ cô vẫn luôn tích cực giới thiệu bạn trai cho cô, thậm chí nói chuyện với hàng xóm cùng khu cũng có thể tìm được một đối tượng cho cô xem mắt. Hai năm trước, bởi vì cuộc sống khó khăn, mẹ cô thật sự muốn cô bắt đầu đoạn tình cảm mới. Cô cũng từng thử qua, nhưng người đàn ông duy nhất mà cô có chút thiện cảm thì lại bởi vì một nửa hình xăm lộ ra lúc cô mặc váy mà anh ta đã đánh giá cô, thậm chí còn không buồn nghe cô giải thích.
Kết luận cuối cùng của anh ta về cô chính là – giả dối, trong ngoài bất nhất, ăn chơi chán rồi thì tìm một người đàn ông thật thà để đổ vỏ! Anh ta không muốn tiếp tục!
Đáng cười là, bọn họ cũng mới quen nhau chưa đầy hai tháng, cũng mới gặp mặt vài ba lần!
Phùng Dịch Phong vẫn chưa tỏ thái độ gì, Hiểu Nhi khẽ thở ra một hơi: “Tuy em sợ đau, nhưng em không muốn chỉ vì cái này mà anh nghĩ em là một người không đàng hoàng…”
Có thể nhìn ra được, cô dường như không hề muốn xóa nó đi, Phùng Dịch Phong nhéo nhéo má cô: “Đồ ngốc, anh không phải người suy nghĩ nông cạn như vậy!”
Cô đàng hoàng hay không, anh nhìn ánh mắt cô là biết!
Nghĩ đến điều này, Phùng Dịch Phong lại cảm thấy bối rối: Lần đó thật sự là lần đầu tiên của cô sao! Sao lại chạy lên giường của anh chứ? Còn cả việc cô mang thai giả, và cả cuộc hôn nhân bây giờ của bọn họ nữa? Sự chân thật này của cô khiến anh có thiện cảm, là do diễn xuất của cô quá tốt sao? Hay là cô chỉ là một người vô tội chẳng may tiến vào cuộc sống của anh?
Trong lòng anh lại một lần nữa dấy lên nghi ngờ, chút thiện cảm vừa mới lóe lên, Phùng Dịch Phong đã mạnh mẽ dập xuống!