Đó cũng chính là nguyên nhân khiến bà ta bực bôi, không ngủ được.
Tuy nói rằng, hiện tại bà ta là người được nhà họ Phùng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng dù sao cũng là vợ sau, hơn nữa Phùng Dịch Phong lại là cháu đích tôn, còn được mẹ chồng bà ta một tay nuôi lớn nên thân phận, địa vị cũng hoàn toàn khác. Quan trọng là cậu ta cũng xuất sắc không thua kém ai.
Công ty quốc tế Trác Việt nói đúng ra thì căn bản không liên quan gì đến tập đoàn Phùng Thị, là sự nghiệp của riêng cậu ta. Không biết trước đó nhà họ Phùng đã giúp đỡ cậu ta như thế nào nhưng bây giờ công ty quốc tế Trác Việt đã vượt qua tập đoàn Phùng Thị là sự thật rành rành.
Con cháu giỏi giang như vậy có ai mà không tự hào, có ai mà không quý cho được?
Hơn nữa, ba Phùng luôn cảm thấy cậu ta thiệt thòi, nhưng còn bà ta có cả trai cả gái thì sao?
Bà ta có con trai nhưng lại sinh sau mười năm, điều này làm bà ta phiền muộn vì dù con bà ta có xuất sắc thì bây giờ có gắn tên lửa cũng đuổi không kịp!
Phùng Dịch Phong này đúng là quá lợi hại, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!
Bây giờ nghe nói cậu ta vừa lấy được một hạng mục lớn, theo tình hình hiện tại chỉ sợ không ai có thể cản nổi bước chân anh. Cứ như vậy mà phát triển thì sau này tài sản của tập đoàn nhà họ Phùng sẽ rơi vào túi anh hết!
"Mẹ có nghe con nói chuyện không vậy? Con nên làm sao bây giờ? Liên Khải được bà nội quý, gia cảnh cũng không tệ, thu nhập một năm ít nhất hàng trăm tỷ, hơn nữa cũng đẹp trai..."
Mặc dù đem lại cảm giác hoàn toàn trái ngược với Lục Danh Hào, nhưng mà anh lại rất hợp mắt cô. Nghĩ tới Lục Danh Hào, Phùng Hương Hương lại thấy vô cùng buồn bực. Tại sao anh ta lại là bạn bè với Phùng Dịch Phong chứ?
Đã là anh em với Phùng Dịch Phong, thì căn bản cô không cần nghĩ tới! Chẳng có người đàn ông nào chịu vì cô ta mà bỏ qua thần tài Phùng Dịch Phong? Nếu như không phải vì điều này thì với nhan sắc xinh đẹp, gia thế của mình, thì Lục Danh Hào chẳng có lý do gì mà không thích cô cả.
Giận mình tỉnh lại, Gia Nghiên trợn mắt nhìn con gái:
"Chỉ là một diễn viên quèn mà cũng làm con thất thố như thế? Đúng là không có tiền đồ! Đừng tưởng ban đêm con làm gì, mẹ không biết! Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Đừng có chọc vào Phùng Dịch Phong, ít nhất là cũng đừng biểu hiện ra mặt! Đầu óc con có vấn đề à?"
Chuyện nhỏ mà không nhịn thì sẽ khó làm được việc lớn! Chẳng trông chờ được vào đứa nào!
"Con không có.... nhất thời tức quá!"
"Có chút tức mà cũng không chịu được thì sao làm được việc lớn? Hương Hương, con phải nhớ kỹ, con là đại tiểu thư của nhà họ Phùng, lúc nào cũng phải giữ tư thế cao quý! Chỉ cần nhà họ Phùng vẫn có quyền thế, chỉ cần vẫn còn Phùng Dịch Phong, thì con chính là công chúa cao quý. Những người kia sẽ phải chào đón con, phải nịnh bợ con!"
Điều chỉnh lại giọng điệu của mình, Gia Nghiên tiếp tục trấn an con gái:
"Cho nên, chuyện tình cảm chỉ là việc nhỏ! Việc cấp bách trước mắt là chúng ta phải giữ được địa vị trong nhà họ Phùng, phải giành được quyền càng lớn càng tốt! Chỉ cần con vẫn là cháu gái lớn nhà họ Phùng thì con mãi mãi có quyền chọn người khác! Một tên Liên Khải có là gì? Ngày tháng còn dài, con còn nhiều cơ hội! Dù gì, trong giới giải trí đâu thiếu diễn viên vừa trẻ vừa đẹp? Bây giờ điều mẹ sợ là bà già kia sẽ không chia cổ phần trong tay cho con và Dịch Tùng! Nếu như con chẳng có cái gì thì chỉ sợ ngay cả tài xế trong nhà cũng không thèm coi con ra gì!"
Suy cho cùng thì Phùng Dịch Phong là do chính tay bà già kia nuôi lớn, mà trong tay cậu ta cũng có cổ phần của mẹ đẻ. Đến lúc đó, ba Phùng thiên vị hay không thì cũng sẽ có phần của Phùng Dịch Phong, chỉ sợ quyền điều hành tập đoàn Phùng Thị đều nằm trong tay nó.
Nếu như ông già đó chẳng may có mệnh hệ gì, thì bọn họ cô nhi quả phụ chẳng phải sẽ mặc cho người ta bắt nạt hay sao? Có lấy được cổ phần hay không cũng chưa biết được!
Trước khi Phùng Dịch Phong tức giận, hoặc là trước khi bọn họ hoàn toàn nắm chắc được thì không thể làm hỏng thế cục hiện giờ được.
"Ý của mẹ là..."
Ánh mắt giao nhau, Gia Nghiên khẽ gật đầu: Bây giờ tuyệt đối không thể để nó sinh được con trai, phải ra tay được để chiếm ưu thế mới được!
"Vậy mẹ tranh thủ thời gian cho em trai lấy vợ sinh con đi! Dịch Tùng cũng thật là, nhiều bạn gái như vậy mà toàn là mấy đứa chẳng ra gì! Nhưng mà, mẹ này, gen nhà chúng ta kì lạ thật đấy, nếu không chọn được gái còn trinh thì không nối dõi tông đường được? Xã hội bây giờ cũng cởi mở rồi, cũng không biết là nhà chúng ta là tiến bộ hay thụt lùi đi nữa!"
Phùng Hương Hương oán thán một hồi làm sắc mặt Gia Nghiên thay đổi liên tục, suýt chút nữa thì tức ói máu: Nói nửa ngày trời mà hóa ra vẫn không cùng một tần số!
"Con không thể động não một chút à? Nó sự nghiệp còn không ổn định thì sinh con có tác dụng gì? Sau này đừng tùy tiện nhắc tới Dịch Tùng trước mặt ba và bà nội con, miễn cho nó lại bị quở trách, biết chưa?"
"Hở!" Động não?
Bưng cốc sữa lên uống, Phùng Hương Hương vẫn đang suy nghĩ, động não thế nào? Bỗng cô ta bừng hiểu rồi! Đứng bật dậy, nói nhỏ vài câu vào tai mẹ mình làm Gia Nghiên mỉm cười gật đầu.
Lúc này, ở một căn phòng khác, có hai người dính nhau như keo, bừng bừng khí thế lăn qua lăn lại. Có câu nói rất hay, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Đợi trận triền miên này tới hồi kết thúc, thân thể chạm nhau, trái tim cũng xích lại gần nhau.
Hiểu Nhi mệt mỏi thiếp đi. Phùng Dịch Phong ôm lấy cô nheo mắt trầm tư suy nghĩ rất lâu.
Hôm sau mở mắt ra, hai người giống quay về những ngày trước khi cãi nhau, ngọt ngào như mật. Hiểu Nhi gác một chân lên người anh, duỗi eo:
"Chồng yêu, chào buổi sáng!"
Phùng Dịch Phong cũng hôn lên tóc cô: "Chào buổi sáng!"
Nằm ỳ trên giường đều là chuyện bình thường, nhưng hành động này của anh đúng là vượt ra ngoài dự liệu của Hiểu Nhi. Gần như trong nháy mắt, cô bị dọa tỉnh ngủ hẳn, còn ngẩng đầu nhìn anh một lúc:
Lúc trước anh thường trừng mắt, chê bai cô, hôm nay uống lộn thuốc à?
Nghĩ lại thì nguyên nhân chắc là do đêm qua anh ăn uống no đủ, tâm tình tốt. Hiểu Nhi cúi đầu, dụi dụi vào người anh, thân mật một lúc mới đứng dậy.
Cô giơ mắt cá chân lên kiểm tra thật kỹ, vết sưng đỏ thế mà đã bớt đi nhiều, cũng không thấy đau nữa, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô tươi tắn như đóa hoa nở rộ:
"Không đau nữa rồi! Ông xã, anh giỏi quá!"
Hôm qua lúc anh bóp cổ chân cho cô, chẳng biết điều chỉnh nặng nhẹ, ngốc chết đi được, cũng làm cô đau muốn chết, không ngờ lại có tác dụng!
Cô giống như trời sinh có cái miệng ngọt, ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng cãi nhau đến giận điên người ra thì tùy tiện nói ra câu nào cũng làm cho tâm trạng người ta cảm thấy dễ chịu, làm người ta không nhịn được mà chiều chuộng cô. Phùng Dịch Phong rất buồn bực, người phụ nữ như vậy mà cũng có người nỡ lòng vứt bỏ?
Hoặc là, đây là bản lĩnh cô có được sau khi trải qua huấn luyện?
Trong lòng có chút nghi hoặc nhưng lại không ngăn được niềm vui như hoa nở trong lòng anh. Anh đưa tay nhéo nhéo đôi má hồng của cô:
"Nói vào lúc khác, anh sẽ càng vui vẻ hơn!"
"Anh thật đáng ghét!" Hiểu Nhi đỏ mặt, đẩy tay anh ra. Hiểu Nhi nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm:
"Hôm nay, em tắm trước!"
Thấy cô chạy mất dạng, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự dịu dàng.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau xuống dưới lầu, đến cửa phòng ăn, Phùng Dịch Phong đột nhiên hôn lên tai cô, làm Hiểu Nhi giật nảy mình:
"Ấy, đừng nghịch, đừng lộn xộn!"
Ngước lên, cô chạm phải một ánh mắt gian tà....