"Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa nhanh chóng thu dọn đi thôi, bà nội cũng phải nghỉ ngơi rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé!"
Lần lữa nữa cũng không hay, Hiểu Nhi đành xách túi lên đi về phía Phùng Dịch Phong.
"Bà nội, vậy hôm nào chúng cháu lại đến thăm bà nhé."
Sau đó, hai người một trước một sau đi ra phía cửa, khi sắp đi ra đến ngoài thì tiếng bà nội nói với từ phía sau: "Chờ một chút, suýt nữa thì bà quên mất, ngày mai thứ sáu rồi, buổi tối nhớ cùng về nhà ăn cơm nhé. Dịch Tùng trở về, còn có nhà chú hai con nữa, không được vắng mặt, nghe chưa?"
Rõ ràng, câu cuối cùng là nhấn mạnh với Phùng Dịch Phong, anh hơi ngước mắt lên, Hiểu Nhi cũng đánh mắt qua, một lát sau, nghe thấy anh nói: "Bà nội, cháu nhớ rồi!"
"Ừ, vậy hai cháu đi đi...đi đi!"
Nói xong, bà nội vẫy tay cười hì hì, khi quay người, Hiểu Nhi như nhìn thấy bà nội nháy mắt với mình, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, cô cũng vẫy tay với bà: "Bà nội, cháu đi nhé."
Xe vừa khởi động đi, ai đó nhìn sang với ánh mắt ghét bỏ: "Càng ngày càng có bản lĩnh rồi." Lại còn học được tố cáo bà nội để dọa anh chứ.
"Sao cơ?"
Hiểu Nhi cảm thấy mơ hồ, trong đầu toàn là lời tối nay bà nội nói, bất giác ánh mắt nhìn anh có thêm chút thông cảm, phụ nữ luôn có lòng trắc ẩn, dường như cô đã có thể hiểu rõ tại sao anh lại trở nên mạnh mẽ như thế, vì chỉ có mạnh mẽ mới không bị tổn thương.
Hơn nữa khi so sánh với bản thân, Hiểu Nhi bỗng cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Phùng Dịch Phong hung dữ liếc nhìn cô, nói: "Sau này đừng có khôn vặt như vậy nữa, càng không được làm phiền bà nội."
Hiểu Nhi giật mình, bỗng chốc hiểu ra là bà nội bảo anh tới đón cô.
Cũng đúng, bằng không thì sao anh biết cô ở đâu chứ?
"Không phải..." Không phải ý của cô.
Hiểu Nhi muốn giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt không kiên nhẫn của anh, cô đành xụ vai xuống: "Vâng, em biết rồi, sau này, em sẽ không làm thế nữa."
Nói trắng ra đây cũng là chủ ý của cô, lúc trước, cuối tuần rỗi rãi cô mới tới, bình thường đều liên lạc qua điện thoại. Hôm nay cô tới, đúng là muốn tìm được điểm đột phá từ chỗ bà nội, chỉ là cô không ngờ, chân tướng cuối cùng tìm ra được lại như vậy.
Ngay lúc này, dường như Hiểu Nhi có thể hiểu được, vì sao hầu như bà nội nói gì anh cũng nghe theo. Đúng là anh thực sự quan tâm đến bà nội, mà cô vốn muốn nhờ bà nội tạo cho hai người thêm khoảng thời gian bên nhau, nhưng có lẽ cuối cùng với anh chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Vì anh không cho phép bất kỳ chuyện gì làm bà nội không vui, dù chỉ là "tựa như" hoặc là "có thể".
Hiểu Nhi bỗng nhận ra mình đã sai rồi.
Nên trên đường đi, cô không hề giải thích, tất nhiên dù cô có lên tiếng hay không thì Phùng Dịch Phong cũng vẫn mắt điếc tai ngơ không thèm quan tâm, chẳng giải quyết được gì.
May mà không phí công chịu đựng sự thờ ơ, xem thường này, tối hôm sau, hai người bắt buộc phải cùng nhau về nhà ăn cơm, ngày trước, đó là thời khắc đau khổ nhất, nhưng lần này, Hiểu Nhi lại cảm thấy ngọt ngào.
Lúc chọn quần áo, Hiểu Nhi cũng chọn tới chọn lui, vì không còn là lần đầu tiên đi nữa, lần này, cô lại để ý hơn đến sở thích của Phùng Dịch Phong với mình. Cuối cùng cô chọn một cái áo len rộng rãi phối với một chiếc quần jean skinny màu đen, tóc buộc kiểu đuôi ngựa tự nhiên, vừa thoải mái lại tươi trẻ.
Phùng Dịch Phong lái xe, dọc đường anh vẫn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, Hiểu Nhi cũng đã quen rồi, thỉnh thoảng cô nhìn anh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Vừa vào đến cửa sân, người giúp việc đã nhanh chóng tiến lên đón: "Cậu chủ, mợ chủ!"
Người giúp việc cũng xem như thức thời, dù không có hôn lễ, nhưng vẫn rất cung kính với cô.
Phùng Dịch Phong vừa đi tới, Hiểu Nhi liền chủ động kề sát lại, khoác lấy tay anh, rõ ràng cảm nhận được anh hất tay ra, nhưng cô coi như không thấy, còn siết chặt hơn.
Ánh mắt giao nhau, Phùng Dịch Phong nhanh chóng quay đầu đi, nhưng không hất tay ra nữa.
Nắm tay nhau bước vào nhà, Hiểu Nhi lễ phép chào hỏi từng người: "Con chào bà nội, ba, dì!"
Mà Phùng Dịch Phong vẫn chỉ chào "bà nội" rồi đi vào, trò chuyện một lát thì đến giờ ăn cơm.
Thức ăn lần lượt được bưng lên bàn, vì là bữa cơm gia đình, nên có vẻ khá thoải mái, thỉnh thoảng cũng có người kể chuyện phiếm, bầu không khí khá tốt. Bàn ăn rất lớn, đa số mọi người chỉ ăn những món được đặt gần mình, nhưng sau một hồi bày tới bày lui, đổi đĩa này với đĩa kia, những món gần với Hiểu Nhi đều rất nhiều dầu mỡ.
Một lúc lâu sau, cô xới một ít cơm, chờ đợt mang thức ăn lên lần nữa đổi vị trí.
Cô muốn gắp ít súp lơ xanh, nhưng vừa giơ tay ra thì phát hiện căn bản không với tới, nên cô chỉ đành gắp món thịt gần đó, nhưng khi bỏ vào đĩa, cô thật sự muốn khóc.
Sao lại là thịt kho tàu, còn là thịt đầy mỡ nữa chứ?
Lúc cô còn đang đau đầu, chọc chọc miếng thịt mỡ ngồn ngộn thì bỗng thấy Phùng Dịch Phong gắp vào bát cô mấy miếng súp lơ xanh rồi gắp miếng thịt kia đi.
Hiểu Nhi lén liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, tư thế bê bát còn giống như đã được huấn luyện trong quân đội, cô gắp thức ăn cười híp cả mắt: Bà nội nói đúng, anh đúng là trong nóng ngoài lạnh, anh vẫn luôn quan tâm cô mà.
Nhận thức đột ngột này khiến cô cảm thấy như trúng thưởng lớn, càng ăn càng ngon miệng.
Hai người ngầm quan tâm lẫn nhau, phía đối diện, bà nội mỉm cười không nói, Phùng Dịch Phong thì chọc miếng thịt nát vụn ra.
Bữa ăn chung đã kết thúc thuận lợi, hai người bị giữ lại qua đêm, bà nội cũng ngủ lại, nên Phùng Dịch Phong không thể từ chối. Về đến phòng, Hiểu Nhi vừa cười hì hì vừa tiến lên trước, nhưng người nào đó lại kiêu ngạo hất cằm: "Cô lại xịt nước hoa à, không được tới gần tôi trong vòng một mét."
Dứt lời, Phùng Dịch Phong quay người đi vào phòng tắm.
Hiểu Nhi thở dài thườn thượt, ỉu xìu: Mũi có vấn đề à? Cô đâu có xịt nước hoa.
Thật là bực mình! Sao lại bắt đầu giở chứng rồi?
Cô giơ cánh tay lên ngửi ngửi, hình như thoang thoảng có mùi thơm thật.
Tắm xong đi ra, Hiểu Nhi lại đưa tay ngửi ngửi, vẫn có mùi thơm, thoang thoảng mùi sữa tắm rất tươi mát.
Hiểu Nhi đứng cạnh giường, chọc cái gối, tội nghiệp hỏi: "Em vẫn phải ngủ ghế sofa sao?"
Cô vừa nói xong, thì nhận được ánh mắt kiêu ngạo trừng tới, sau đó Phùng Dịch Phong nằm xuống xoay lưng lại phía cô.
Đây là ý gì?
Cuối cùng là bảo cô ngủ, hay là không ngủ chứ?
Chắc là không ngủ nhỉ.
Hiểu Nhi chép miệng, vén chăn leo lên giường, thấy người nào đó không có động tĩnh gì, cô liền nhúc nhích cơ thể chạm vào cạnh anh, bỗng cảm thấy rất yên bình, ngoan ngoãn không động nữa, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thật ra, chỉ cần cảm giác được chỗ giường bên cạnh trũng xuống là cô liền cảm thấy an tâm.
Dù Phùng Dịch Phong quay lưng lại không nhìn cô nhưng thật ra anh cũng có cùng cảm nhận, tiếng hít thở đều đều bên cạnh truyền đến khiến anh cũng dần thấy buồn ngủ.
Hôm sau, vừa mở mắt ra, Hiểu Nhi đã đối mặt với một đôi mắt xanh đen sáng như sao đang tràn đầy phẫn nộ, lúc này cô mới giật mình, cô lại cuốn trên người nào đó như bạch tuộc.
"Cô là họ rắn à?"