Trước đây, bà luôn cho rằng Đào Trinh là người hiền lành nên một mực tin cô ta, nhưng giờ phút này, mẹ Giang căm thù đến tận xương tuỷ vì mình bị lừa một cú quá đau, cũng vì vậy mà sắc mặt của bà rất khó coi.
Trong nháy mắt, Đào Trinh bỗng dưng như tỉnh táo lại, lúc này cô ta mới ý thức được mình bị lửa giận làm cho đầu óc mê muội, mất hết cả hình tượng.
Cho nên, cô ta cứ im lặng đứng đó, không nói một lời.
Hiểu Nhi kéo mẹ lại, trấn an bà:
"Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô biết, tôi chẳng còn chút hứng thú nào nữa với Trương Việt Khánh, hiện tại tôi chỉ muốn được bình yên sống với mẹ tôi, vì vậy, sau này, cô đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa! Nể tình chúng ta đều là phụ nữ nên tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ, đừng mắc phải sai lầm như tôi lúc trước! Cô thật sự hiểu hết con người anh ta sao? Cô đã được ra mắt ba mẹ anh ta chưa? Ba mẹ anh ta thực sự đồng ý sao? Kết hôn còn có thể leo cây, thì đính hôn là cái thá gì? Có thời gian thì cô hãy tự quan tâm bản thân, đừng lãng phí thời gian và công sức cho những kẻ tép riu như chúng tôi!"
Nói xong, Hiểu Nhi đóng sầm cửa lại.
Kỳ thực, những lời này nói tới nói lui cốt cũng chỉ là để nói cho chính cô nghe mà thôi, bởi cô đã từng mù quáng như vậy, chưa từng biết hoài nghi là gì, anh nói gì cô cũng tin, nhưng hiện tại nghĩ lại thì, thứ gọi là yêu đương sôi nổi ấy hoang đường biết bao.
Mẹ Giang thở dài, kéo Hiểu Nhi ngồi xuống:
"Hiểu, bây giờ con đã biết tại sao ba mẹ cứ một mực cấm đoán con yêu đương rồi chứ? Khi một cuộc tình sai trái kết thúc, con sẽ chẳng cách nào thoát khỏi cái bóng của nó! Thậm chí, nó còn có thể ảnh hưởng đến cả phần đời còn lại của con! Trên con đường tình yêu, phụ nữ càng ít đi sai đường càng tốt? Nhưng nếu lỡ đi sai đường rồi thì có khó khăn cỡ nào đi nữa, cũng phải quay đầu càng sớm càng tốt, hiểu chưa?"
"Mẹ con hiểu rồi! Con kết hôn rồi nên sẽ không còn suy nghĩ mông lung nữa đâu!" Mặc kệ cuộc hôn nhân này vì đâu mà có, ý nghĩa trong sự tồn tại của nó là gì đi nữa thì chỉ cần vẫn còn sự trói buộc và nguyên tắc thì cô vẫn sẽ theo đến cùng!
"Ừ, vậy thì tốt! Mẹ đột nhiên nhớ ra có một câu nói rất đúng, tình yêu giống như một thứ đồ xa xỉ trong cuộc sống của chúng ta vậy, có được thì đương nhiên tốt rồi nhưng nếu không có, thì cuộc sống hiện tại của chúng ta cũng đâu đến nỗi nào đâu, không phải sao? Cho nên, Hiểu Nhi này, mặc kệ duyên kỳ ngộ thế nào đi nữa thì chỉ cần gặp được người tốt là được, những chuyện còn lại đều không quan trọng, hiểu không? Mẹ chỉ có một mình con, vì vậy con không thể có bất kỳ sơ xuất nào..."
Mẹ Giang vừa vuốt tóc vừa nhấn mạnh với con gái! Mấy năm nay, những đau thương mà bà trải qua thật sự khó mà nói ra hết được! Nhưng bà không thể gục ngã, bà mà ngã xuống thì con gái của bà phải làm sao bây giờ?
"Mẹ, con gái của mẹ rất mạnh mẽ! Mẹ, con phải về rồi, nếu không con rể của mẹ sẽ không vui đâu! Hôm khác có thời gian con sẽ lại về thăm mẹ!”
"Uhm! Nhớ lái xe chậm thôi, cẩn thận một chút nhé! Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn báo cho mẹ biết đấy!”
"Dạ!"
Hiểu Nhi cầm túi, dặn mẹ khóa kỹ cửa sổ rồi mới lái xe về.
Về phần Đào Trinh, toàn thân ướt nhẹp nhưng cô ta không lau khô mà lái xe đến thẳng căn hộ của Trương Việt Khánh. Ở dưới lầu, cô ta ngồi trong xe và đổ một chai nước suối lên đầu mình.
"Em sao vậy? Tại sao lại thành như vậy?"
Thấy cô ta nhếch nhác đứng trước cửa, Trương Việt Khánh liền kéo Đào Trinh vào trong phòng rồi đưa cho cô ta một chiếc khăn lông để lau.
Đào Trinh ngồi trên ghế salon, không ngừng khóc thút thít trông rất tủi thân.
"Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay, em đi dạo trung tâm thương mại, định mua cho anh một cái dao cạo râu, nhưng kết cục lại gặp Hiểu Nhi..."
Bàn tay đang cầm khăn lông của Trương Việt Khánh khựng lại, sắc mặt anh ta lộ rõ sự khác thường, hiển nhiên, Đào Trinh cũng quan sát thấy điều đó, quả nhiên là anh ta đã mất hồn!
Mặc dù đến tận bây giờ rồi mà anh ta vẫn không kềm chế được khi tận mắt nhìn thấy hành động của cô ấy, anh ta vẫn còn quan tâm đến cô!
Đào Trinh vẫn giữ nguyên nét mặt, nhưng bên dưới lớp váy cô ta lại lén bấm móng tay vào đùi:
"Em thấy cô ta đeo một đôi hoa tai cánh bướm, nghĩ đến việc nó từng là vật đính ước của anh và cô ta, nên em nghĩ cô ta đeo hoa tai tức là cô ta nhất định vẫn còn lưu luyến anh, em lại nhớ, trước đó vài ngày hình như từng nhìn thấy xe của anh đậu trước cửa công ty cô ta nên em có cảm giác, trong lòng anh nhất định cũng còn chút tình xưa nghĩa của với cô ta! Em nghĩ nếu cô ta đã đeo hoa tai thì chắc chắn là tâm trạng đang tốt nên muốn giải thích với hai người một chút, để cô ta không còn hận anh nữa, ai ngờ… Có lẽ là vì em nói chuyện hơi nóng nảy nên còn chưa nói xong bác gái liền mắng em, lại còn hắt nước vào người rồi đuổi em ra ngoài! Còn nói em là đồi sói mắt trắng, chỉ biết nói tốt cho anh!”
Sau khi rặn ra những giọt nước mắt tủi thân, cô ta mới nói tiếp:
"Việt Khánh, em biết anh là người tốt! Nhất định là anh rất khổ tâm! Kỳ thực, em cũng không muốn mất đi người bạn tốt như Hiểu Nhi! Tuy em rất yêu anh, lại còn mang thai đứa con của anh nhưng tất cả đều là em cam tâm tình nguyện! Vì em quá yêu anh nên không khống chế được bản thân! Nhưng chỉ cần anh vui, em có thể lặng lẽ nhìn anh bên cô ấy, không quấy rầy hai người nữa, chỉ cần anh để em được ở lại bên cạnh anh, đừng đuổi em đi là được!"
Trương Việt Khánh giúp cô ta lau khô tóc đồng thời khó chịu nói: "Em nói ngốc nghếch gì vậy? Anh sang khu vực lân cận… để đến ngân hàng làm việc!"
Thật ra những lời anh nói không hẳn là lời nói dối. Trong một lần anh vô tình đến một ngân hàng tương đối lớn, và ngân hàng đó vừa khéo lại nằm gần công ty cô nên từ đó về sau, mỗi lần có việc gì liên quan đến ngân hàng, anh đều không tự chủ mà đến ngân hàng đó.
Trương Việt Khánh ôm cô ta không đành lòng: "Xin lỗi, khiến em bị tủi thân rồi! Hai năm qua, oan ức cho em quá!”
Anh thừa biết, cô ta đã thích mình từ lâu, mấy năm nay cô ta đối xử với anh rất tốt, và cũng làm rất nhiều chuyện vì anh!
Thật ra mọi chuyện đều đúng như những gì cô ta nói, ba năm nay, anh chưa từng quên Hiểu Nhi, cũng chưa từng buông tay; nhưng người phụ nữ này đã lấp vào khoảng trống đó, quả thực điều đó đã giúp anh vượt qua những ngày khó khăn, thậm chí ngay cả những tin tức về Hiểu Nhi mà anh để tâm cũng đều là những điều mà cô ta biết được rồi vô tình hoặc cố ý tiết lộ, giúp anh vượt qua vô số đêm say bét nhè mà vẫn không cách nào ngủ được.
Trong lòng Trương Việt Khánh, Đào Trinh là người vì anh mà bỏ ra rất nhiều, là một người phụ nữ yêu mà không cần báo đáp! Khiến trong lòng anh có cảm giác mắc nợ!
Đào Trinh nằm trong lòng anh, mỉm cười: "Không, được ở cùng anh, em không hề thấy tủi hổ mà chỉ cảm thấy hạnh phúc!”
Trương Việt Khánh cúi xuống hôn lên tóc cô ta rồi nói: "Em đi tắm rồi thay quần áo trước đi! Đừng để bị cảm lạnh!”
Về phần Hiểu Nhi, sau khi rời khỏi nhà họ Giang, tâm trạng của cô vẫn còn thấp thỏm, nên cô chạy tới một nơi vắng vẻ rồi tấp xe vào lề đường, cô đứng trên đầu cầu một lúc lâu mới dần hồi được tâm trạng.
Về đến nhà, thay giày xong cô mới giật mình, sực tỉnh: Đèn sáng?
Anh ấy về rồi sao?
Hiểu Nhi lắng nghe thì phát hiện có tiếng động ở quầy bar nên bước nhanh tới: "Ông xã? Anh về rồi à?"
Một bóng người cao lớn đập vào mắt Hiểu Nhi, trong khoảnh khắc cô liền cười rạng rỡ, chạy tới ôm lấy anh: "Ông xã!"
Phùng Dịch Phong uể oải quay sang, liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Ừ, công việc vẫn còn rất bận rộn!"
Anh nhìn vào mắt cô và có thể thấy hai mắt cô vẫn còn đỏ hoe, những ngón tay thô ráp của anh đột nhiên chụp cằm cô lại, anh nheo mắt nhìn cô:
"Sao vậy, em khóc à?"