Dư Minh Phi có chút bất mãn với thái độ lạnh lùng của Ôn Ninh, anh ta nói: “Thật vất vả mới có thể tìm được chút đầu mối, vậy mà cô lại dùng khẩu khí này với tôi?”
Ôn Ninh nhíu chặt mày, nếu không phải là cô thực sự cần Dư Minh Phi cung cấp chứng cứ, thì cô không muốn nói với người khác nhiều lời như vậy rồi.
“Anh thật sự đã tra được manh mối sao?”
Ôn Ninh nắm chặt chiếc khăn mặt trong tay.
Tuy rằng Lục Tấn Uyên đã cảnh cáo cô không được thân mật quá với Dư Minh Phi, nhưng mà…..
Có thể rửa sạch được nỗi oan khuất, thì điều này rất có lực hấp dẫn đối với cô.
Hơn nữa, hôm nay bị Diệp Uyển Tĩnh ghét bỏ mà từ chối thẳng thừng như vậy, thì nỗi xúc động trong lòng cô lại càng thêm rõ ràng.
Cô nhất định phải cho bản thân một sự trong sạch, không thể để người khác nhìn với ánh mắt phiến diện như vậy.
“Chẳng lẽ tôi lại có thể lừa cô sao?”
“Vậy thì cũng không chắc chắn.” Ôn Ninh lau nước trên người đi, đi ra khỏi phòng tắm.
Đối với Dư Minh Phi mà nói, thì cô không dễ dàng tin tưởng như vậy, một chữ cũng không.
Người như vậy, không đáng tín nhiệm.
Dư Minh Phi thấy Ôn Ninh có thái độ cũng không thiết tha như trong tưởng tượng, ngược lại anh ta lại cảm thấy có vài phần rung động.
Đồ vật càng không chiếm được, ngược lại sẽ càng khiến cho anh ta có suy nghĩ và dã tâm muốn chinh phục.
“Mấy ngày nay tôi thăm dò của Ôn Lam, cô ta vẫn luôn nghiêm cẩn chặt chẽ với chuyện ngày hôm đó.
Có điều, thật sự là muốn biết, thì cũng không phải là không được.
Bây giờ cô ta cần tôi đầu tư cho cô ta một bộ phim truyền hình mới, để cô ta có thể thoát khỏi những thông tin tiêu cực dính dáng trên người, chỉ có điều là…”
Lời nói của Dư Minh Phi dừng lại trên đầu môi, cười đen tối.
Ôn Ninh đương nhiên hiểu được ý của anh ta, tên đáng chết vô liêm sỉ này, chính là một con diều hâu còn chưa thấy thỏ thì sẽ không lộ ra.
Nếu mà không có đủ lợi ích, thì sẽ không giúp cô làm việc.
“Chỉ cần anh giúp tôi lấy được bản ghi âm hoặc là một bằng chứng xác thực khác, thì anh muốn cái gì, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực làm cho thỏa mãn.”
Ôn Ninh cắn môi, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết liệt.
Dư Minh Phi muốn tính kế cô, nhưng thật ra cô lại muốn nhìn xem rốt cuộc thì là ai tính kế ai.
“Lời này tôi rất thích nghe.”
Dư Minh Phi cười tủm tỉm, lập tức nói ra một cái tên khách sạn: “Đợi đi, bây giờ tôi đi đặt phòng, một lúc nữa sẽ nói cho cô biết phòng nào.
Buổi tối ngày mai tôi chờ cô trong phòng, có thể khiến cho tôi vừa lòng hay không thì còn xem cô như thế nào.”
Ôn Ninh cố nén không phát ra tiếng, vội vàng cúp điện thoại.
Nghĩ đi nghĩ lại, gọi điện thoại cho một người khác: “A lô, có một vụ làm ăn lớn cần cô/anh hợp tác.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, lúc này Ôn Ninh mới ném điện thoại sang một bên, trong lòng nghĩ đến chuyện phải làm khi ngày mai tới khách sạn.
Nếu như, cô thành công lấy được chứng cứ, rửa sạch tội danh trên người.
Vậy thì… người nhà họ Lục liệu có thể không chán ghét cô như vậy nữa hay không?
Cảm thấy được bản thân suy nghĩ có chút rối loạn, Ôn Ninh vỗ nhẹ hai má, cô đang nghĩ cái gì vậy….
Còn đang đối diện với những suy nghĩ miên man không giới hạn của cô, thì điện thoại vang lên.
Là Lục Tấn Uyên gọi tới.
Ôn Ninh nhìn thấy tên của anh ta, trong lòng còn hơi chột dạ.
Dù sao thì vừa mới làm trái lại với ngàn lời dặn dò của người đàn ông này, nên vẫn có vài cảm giác không nõ.
Cho nên, cô chần chừ một lúc rồi mới nghe điện thoại.
“Ở nhà?”
Lục Tấn Uyên thực ra đã biết Ôn Ninh về đến nhà từ lâu rồi.
Nhưng mà, cứ nhớ đến bộ dạng lúc cô rời đi, là làm sao anh cũng cảm thấy không có cách nào mà an tâm cho được.
“Ừm, đã về nhà từ lâu.”
Ôn Ninh thản nhiên trả lời, không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào.
“Mở cửa.”
Lúc này Ôn Ninh mới ngạc nhiên một hồi: “Anh ở đâu?”
Lục Tấn Uyên không phải là còn đang ở trong bệnh viện sao?
Chẳng lẽ…..
Cô vẫn còn đang nghi ngờ, thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Ôn Ninh chần chừ trong giây phút, rồi lại đi qua đó.
Cô nhìn qua khe cửa, rất nhanh liền nhìn thấy Lục Tấn Xuyên xuất hiện trong tầm mắt..