Buổi tối hôm nay, Lục Tấn Uyên không quay về Lục gia, có lẽ vì không muốn gặp cô, Ôn Ninh tự giễu mà nghĩ.
Vừa hay, cô cũng không muốn gặp anh, đỡ phải nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.
Một lát sau,có người gọi điện thoại đến cho cô.
Ôn Ninh bắt máy mới biết là Ôn Lam gọi tới.
“Sao rồi? Ở công ty mới có hài lòng không? Chị?”
Trong thời gian quay phim, Ôn Lam đột nhiên nghĩ đến mình nên phái người đến công ty của Ôn Ninh, “không cẩn thận” nói với mọi người sự thật rằng Ôn Ninh đã từng đi tù.
Cô nghĩ, người chị rác rưởi của mình hẳn là đã bị mấy lời đồn đại này dọa chết.
“Làm thế nào cô biết được nơi tôi làm việc………là cô?” Trong nháy mắt Ôn Ninh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy xảy ra, cô nắm chặt điện thoại, bởi vì hơi dùng sức, trên mu bàn tay còn có gân xanh hiện lên.
Cô em gái này rốt cuộc hận cô bao nhiêu, ngay cả công ty mới của cô cũng phải nhúng tay vào khiến cho cô không được yên bình?
“Là tôi đấy, nhưng như thế thì sao? Cô cứ từ từ mà tận hưởng đi.
Tôi đoán cô cũng chẳng làm được bao lâu đâu.
Tôi sợ rằng còn chưa được một tháng ấy chứ, đúng là đồ rác rưởi.”
“Không cần cô quan tâm, yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu.” Ôn Ninh cắn răng, cụp một tiếng cắt đứt điện thoại.
Còn nghe Ôn Lam nói nữa, cô sợ sẽ tức đến mức đập nát điện thoại.
Cố gắng bình ổn hô hấp, Ôn Ninh thật vất vả để trở lại trạng thái bình thường, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Vốn dĩ sự việc công ty lần này không phải do Lục Tấn Uyên làm, cô đã hiểu lầm anh…..
Nghĩ xong, Ôn Ninh có chút xấu hổ, lấy di động ra gọi cho Lục Tấn Uyên để nói xin lỗi, thế nhưng điện thoại mới vang lên một tiếng đã bị đầu dây bên kia cúp ngay.
Xem ra, anh đã ghét cô rồi, nhưng mà cũng khó trách…..
Ôn Ninh bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không có gọi lại, liên tục gọi cho anh, chỉ sợ anh không có kiên nhẫn.
Ngày hôm sau.
Truyện Huyền Huyễn
Ôn Ninh vừa đến công ty thì phát hiện ra trên bàn làm việc của mình là một đống hỗn độn, mọi thứ bị lật tung lên giống như vừa bị kẻ trộm ghé qua.
Bản thân cô biết mình đắc tội Diệp Xảo, rất khó để ở lại công ty, thế nhưng cách cư xử của đồng nghiệp khiến cô hơi tức giận: “Các người đang làm cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh lớn tiếng nói chuyện với đồng nghiệp.
“Cô sắp đi rồi, chúng tôi kiểm tra xem cô có lấy thứ gì không nên lấy không.
Đến lúc mất đồ, người lại không thấy thì biết đi đằng nào tìm?”
Nói ra nói vào, tất cả mọi người đều coi cô như kẻ trộm, trong lòng Ôn Ninh có chút ấm ức.
Nói một cách công bằng, mặc dù cô chỉ có thể làm một số việc linh tinh trong công ty này, nhưng cô đã làm mọi thứ một cách nghiêm túc và không bao giờ dám bỏ bê bất cứ điều gì, đồng nghiệp bảo cô làm gì cô cũng đều mỉm cười đồng ý.
Nhưng kết quả là bọn họ chỉ xem cô như một tên trộm.
Liệu có phải khi trên người đã mang một vết nhơ đi tù thì vĩnh viễn đều phải sống dưới thành kiến của người khác không?
“Kiểm tra xong chưa?” Cố nén lại tất cả những ấm ức, Ôn Ninh giả bộ như không có chuyện gì.
Mấy đồng nghiệp không tìm ra bất cứ cái gì, có chút không cam lòng, họ lại nhìn lên mặt bàn cô thì phát hiện một chiếc usb, “Cái này cũng phải kiểm tra.”
Ôn Ninh đương nhiên không sợ gì, ngồi ngay ngắn, sao có thể để lại điểm sơ hở?
Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau, một vài đồng nghiệp đột nhiên thảo luận nghiêm túc, “Ôn Ninh, sao cô có thể âm hiểm đến mức ngấm ngầm sao chép hồ sơ khách hàng của công ty, cô định đi ra ngoài rồi đào đi hết khách hàng sao?”
Ôn Ninh không thể tin được, mở to hai mắt nhìn, điều đó là không thể nào.
Chưa kể rằng cô không có chủ ý này, cho dù là có, cô cũng không có quyền truy cập vào các tài liệu quan trọng này, làm thế nào có thể sao chép được?
Nhất định là có người hãm hại cô.
“Không phải tôi lưu chúng, bình thường mấy người cũng đâu có cho tôi xem mấy loại văn kiện này.” Ôn Ninh cố gắng nói.
“Ai mà biết được cô có bí mật sao chép nó trong khi làm hộ ai đó không?” “Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy rất có khả năng, chả trách cô ta rất siêng năng như vậy, hóa ra cô ta đã có ý định này ngay từ đầu.”
“Vừa nhìn thì đã biết không phải là thứ tốt gì”
Mấy đồng nghiệp căn bản không nghe Ôn Ninh giải thích, lập tức quy chụp tội danh lên đầu cô, còn muốn lôi cô đi gặp tổng giám đốc để ông ta xử lý cô, lấy đó làm răn đe.
Lúc này Diệp Xảo lập tức mới mở miệng: “Chuyện này giao cho tôi xử lý đi, những văn kiện thất lạc này là của tôi.”
Ôn Ninh thoáng chốc hiểu ra, tình huống này e là do Diệp Xảo bày ra.
Lòng dạ cô ta ác độc đến mức nào, ngày hôm qua thì hại cô suýt chút nữa bị cng bức, hôm nay lại đổ tội danh trộm cắp này lên đầu cô.
“Thế nào, chuyện hôm qua hãy suy nghĩ cẩn thận, nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói rằng tôi đã sao chép nó và vô tình quên mất, nếu cô không đồng ý …”
Diệp Xảo không nói phần còn lại nhưng toàn là hàm ý uy hiếp.
Ôn Ninh nhìn cô ta đầy oán hận, nắm tay siết chặt đến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh táo.
“Cô năm mơ đi, tôi sẽ không đến gặp tên cầm thú kia đâu.”
Tên Lý thiếu kia hôm qua đã lộ bộ mặt thật, nếu như cô đi không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nhất định sẽ không phải chuyện tốt lành.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Diệp Xảo căm tức đến cực điểm, lôi Ôn Ninh đến phòng giám đốc, “Tôi nói cho cô biết, trộm tài liệu cơ mật của công ty, nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì sẽ ra hầu tòa”
Cơ thể Ôn Ninh run lên, sau ký ức đen tối của lần trước, giờ trong lòng cô đã để lại một bóng ma rất sâu, chỉ nghĩ đến đồn cảnh sát là cô đã rất sợ hãi.
Cô cực kỳ sợ loại cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời, bị người vu oan nhưng không cách nào nói ra.
Cảm xúc bỗng trở nên mất kiểm soát, Ôn Ninh liều mạng đẩy Diệp Xảo, cố gắng thoát ra.
Mà Diệp Xảo chết không buông tay, Ôn Ninh không có cách nào, liền cắn lên tay cô ta một cái đến chảy máu mới khiến cô ta bỏ tay ra.
“Kẻ điên cắn người! Bắt lấy cô ta.” Diệp Xảo hỗ to, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của Ôn Ninh, tức đến giậm chân.
Lại dám cắn cô, cô nhất định phải mang con đàn bà đáng chết này lên giường Lý thiếu, tra tấn chết cô mới hả giận.
“Âm ĩ cái gì!” Ngay lúc một đám người lộn xộn muốn bắt lấy Ôn Ninh thì một giọng nói tao nhã nhưng không mang chút cảm tình vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử An đứng cách đó không xa, nhìn thấy màn kịch này thì nhíu mày nói với giọng khó chịu.
Hạ Tử An chủ công ty đối tác mới, mặc dù anh là một người nước ngoài mới nổi, nhưng có thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường.
Mọi người ở đây đương nhiên không dám đắc tội với anh.
Thấy ông chủ đến, tất cả các đồng nghiệp đều ăn ý đẩy mọi thứ lên đầu của Ôn Ninh.
Chỉ vài ba câu đã biến cô thành một kẻ trộm, đi cửa sau để vào công ty, lại có tâm tư bất chính đánh cắp những văn kiện công ty.
“Tôi không phải.” Ôn Ninh nghe thấy những lời nói đổi trắng thay đen đó, cô ngước mắt nhìn thẳng Hạ Tử An.
Lúc này Hạ Tử An mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Ôn Ninh.
Trước mặt là một cô gái ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng cùng váy ngắn, trên mặt không có một chút phấn trang điểm, sạch sẽ tự nhiên.
Nhưng thứ khiến anh kinh ngạc nhất chính là đôi mắt không có lấy một chút tạp niệm kia, mặc dù bên trong có vài phần ấm ức phẫn nộ nhưng cũng không làm mất đi sự xinh đẹp này, ngược lại càng khiến nó có thêm vài phần sinh khí.
Đôi mắt của người đàn ông hơi tối đi như thể nghĩ về điều gì đó, “Vậy cô hãy nói cho tôi biết, là xảy ra chuyện gì?”
Ôn Ninh choáng váng.
Cô nghĩ rằng sẽ không có ai lắng nghe cô, nhưng người đàn ông nhìn như xa không với tới trước mặt lại không coi thường cô..
Cô cắn môi, mạnh dạn nói ra suy đoán của mình.
“Cô ta đang ngậm máu phun người!” Diệp Xảo toát mồ hôi lạnh.
Suy đoán của Ôn Ninh thực chất là đúng.
Các tập tin trong chiếc USB là do cô đã sao chép vào sáng hôm nay.
Mục đích là để dọa Ôn Ninh, để ép cô ta nhanh chóng đi vào khuôn khổ mà đến chỗ Lý thiếu.
“Có phải là sự thật không, đi xem sẽ biết.” Hạ Tử An lạnh lùng liếc nhìn Diệp Xảo, đôi mắt sắc bén của anh dường như nhìn thấu trái tim cô ta.
Ngay sau đó, Hạ Tử An đã gọi một vài người từ phòng IT đến, điều tra ra được khoảng thời gian sao chép thông tin, đúng là buổi sáng hôm nay.
Mà thời điểm đó, Ôn Ninh vốn không ở công ty.
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Cô bị oan, đừng lo lắng, tôi sẽ cho cô một lời câu trả lời.” Hạ Tử An thấy thế, vỗ vai Ôn Ninh.
“Sau này, không được phép tung các thông tin sai lệch trong công ty.
Về phần cô Diệp, cô vô duyên vô cớ vu oan hãm hại cho đồng nghiệp.
Tôi sẽ thảo luận với các thành viên trong ban giám đốc công ty về công việc của cô sau”.
Cơ thể Diệp Xảo xụi lơ trên mặt đất, Hạ Tử An chính là người mà gần đây công ty cố gắng nịnh bợ, trước mặt anh, cô chỉ là một giám đốc tiêu thụ nho nhỏ, đuổi việc cô cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Ôn Ninh nhìn thấy bộ dáng suy sụp của Diệp Xảo, trong lòng chút khó tin.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô được người khác tin tưởng, cô rất hãnh diện.
Suy nghĩ xong, cô chạy theo anh, trịnh trọng với một câu với Hạ Tử An: “Cảm ơn.”
Hạ Tử An nhìn cô với vẻ thích thú, “Chỉ cần nói hai từ đó là đã xong rồi à? Sao tôi cảm thấy cô không có chút thành ý vậy?”.