Lục Tấn Uyên nhìn qua Ôn Ninh, mặt cô hơi ửng hồng, những giọt mồ hôi trong suốt đọng trên chiếc mũi cao thẳng.
“Cô chạy đến đây à?”
“Ừm… Không có, tôi sợ anh cần gấp nên đi nhanh một chút ấy mà.” Ôn Ninh không nhắc đến chuyện của Ôn Lam, có lẽ Lục Tấn Uyên cũng không muốn nghe chuyện xấu có gu mặn như vậy.
Nghe thấy thế, khóe môi căng cứng của Lục Tấn Uyên hơi cong lên, nhận lấy tài liệu: “Không ngờ cô cũng rất yêu nghề.”
Ôn Ninh gật nhẹ đầu với vẻ không yên lòng, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Ôn Lam.
Lục Tấn Uyên nhìn qua hội trường đang ăn uống linh đình, rất nhiều cô gái độc thân vẫn đang chờ anh quay lại để tiếp tục làm quen.
Lục Tấn Uyên cảm thấy kiểu xã giao lấy lệ này rất phiền phức, bèn nhìn thoáng qua Ôn Ninh đang chuẩn bị đi: “Vừa hay tôi đang thiếu bạn gái, nếu cô đã đến thì làm luôn đi.”
Lúc này Ôn Ninh mới tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ hỗn loạn, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh nói đùa gì vậy, bây giờ cô vẫn đang mặc đồng phục đen trắng của tập đoàn Lục thị, còn những tiểu thư danh giá trong kia đều mặc lễ phục đẹp đẽ tinh xảo, được đặt may theo yêu cầu.
Nếu cô đi vào, chẳng phải sẽ khiến người ta chế giễu hay sao?
“Lát nữa tôi đưa cô ra ngoài mua quần áo.” Lục Tấn Uyên lạnh nhạt nói, rõ ràng không cho Ôn Ninh cơ hội phản bác.
“..”
Anh đã nói như vậy rồi, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, đương nhiên Ôn Ninh không tiện nói gì, dù sao bây giờ Lục Tấn Uyên vẫn là người cho cô cơm áo:
“Nhưng nếu anh xuất hiện với tôi thì có gặp phiền phức không?”
“Phiền phức gì chứ? Ở Giang Thành, không ai dám gây chuyện với tôi.”
Lục Tấn Uyên nói rồi kéo Ôn Ninh lên xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đến một nơi hẻo lánh: “Đến rồi.”
Ôn Ninh ngoan ngoãn xuống xe, nhìn bảng hiệu trước mặt, trong lòng hơi xúc động.
Nơi mà Lục Tấn Uyên dẫn cô đến là Lam Mộng, là studio tạo hình nổi tiếng nhất Giang Thành.
Trước kia, khi còn khỏe mạnh, thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ dẫn cô đến đây để tạo hình.
Bà luôn nói: “Ninh Ninh là công chúa nhỏ của mẹ, đương nhiên phải ăn diện thật đẹp rồi.”
Bây giờ lại nhìn thấy nơi chứa vô số kỷ niệm này, Ôn Ninh không khỏi cảm thấy phức tạp.
Lục Tấn Uyên đỗ xe xong, thấy Ôn Ninh đứng bất động ở cửa ra vào, định nói gì đó, bỗng trông thấy nỗi nhớ nhung và buồn bã sâu sắc trong mắt cô.
Khi Ôn Ninh như thế này, giữa sự im lặng lại xen lẫn nỗi buồn khiến người ta không đoán được, rất thu hút kẻ khác.
Giọng điệu thúc giục của anh bất giác dịu dàng hơn hẳn: “Vào thôi.”
Ôn Ninh gật đầu, theo sau anh tiến vào, bỗng nhớ đến điều gì đó: “Tôi nhớ ở đây cần hẹn trước, chúng ta cứ thế vào liệu có vấn đề gì không?”
“Người cần hẹn trước là cô, không phải tôi.” Lục Tấn Uyên bá đạo nói, quả nhiên, anh vừa dẫn Ôn Ninh vào thì đã có người ân cần bước đến, dẫn bọn họ tới phòng VIP.
Xem ra cô vẫn đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của Lục Tấn Uyên ở Giang Thành, mặc dù cuộc sống trước kia của Ôn Ninh cũng rất tốt nhưng suy cho cùng vẫn kém xa nhà họ Lục.
Sau khi hai người chờ một lúc, một người đàn ông xõa tóc ngang vai bước đến, nhìn Lục Tấn Uyên rồi nhìn Ôn Ninh, nở nụ cười tà mị: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à? Không ngờ cậu Lục lại đưa phụ nữ đến chỗ tôi, cậu không đến đây lâu lắm rồi đấy.”
Trình Dương nhìn Lục Tấn Uyên rồi trêu anh.
Bọn họ đều là bạn bè nên cũng không câu nệ khi nói chuyện.
Lục Tấn Uyên liếc anh ta một cái: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, mau chọn quần áo và trang điểm cho cô gái này đi.”
Thấy Lục Tấn Uyên vẫn khó đối phó như thường, Trình Dương lắc đầu, nhìn về phía Ôn Ninh – người đang ngồi bên cạnh với vẻ hơi mất tự nhiên.
Cô ăn mặc rất đơn giản, khuôn mặt trắng ngần sạch sẽ không hề trang điểm, nhưng làn da lại sáng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông hay khuyết điểm, bộ đồng phục bình thường cũng trở nên hết sức bắt mắt nhờ dáng người của cô.
Trình Dương không khỏi sáng mắt lên, đây là miếng ngọc thô cần điêu khắc, chỉ cần mài giũa thật cẩn thận thì sẽ tỏa ánh sáng lộng lẫy.
Ôn Ninh cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt của anh ta, nhưng Trình Dương lại chẳng hề thấy không ổn chút nào.
Anh ta sáng mắt nhìn cô trong chốc lát rồi mới thản nhiên bước vào phòng thay đồ, nhanh chóng chọn mấy bộ váy cho cô.
“Đi đi, thử những thứ này xem thế nào.”
Ôn Ninh ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Trong lúc cô không ở đây, Trình Dương lại trêu ghẹo Lục Tấn Uyên với vẻ chán sống.
“Gu của cậu thay đổi nhiều thật đấy, chẳng phải trước đây cậu thích kiểu xinh đẹp động lòng người ư?”
Đương nhiên Trình Dương sẽ không quên đoạn tình cảm khiến người ta hâm mộ giữa Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên, hơn nữa sau này bên cạnh Lục Tấn Uyên vẫn luôn không có phụ nữ, anh ta còn tưởng rằng Lục Tấn Uyên muốn chờ người cũ để nối lại duyên xưa, không ngờ hôm nay lại dẫn phụ nữ đến.
“Cũng chỉ có mỗi một người, lấy đâu ra kiểu này kiểu nọ chứ?”.
Truyện Việt Nam
Lục Tấn Uyên nói thật.
Anh là người kiêu ngạo, chẳng mấy ai lọt được vào mắt xanh của anh.
Ưu điểm duy nhất của anh chính là một khi đã nhận định ai thì rất khó thay đổi.
Nhưng bây giờ, dường như anh cũng thay đổi rồi.
“Nói cũng đúng, đã sớm bảo với cậu rồi, không thể cứ treo cổ trên một cái cây mãi được.”
Trình Dương vỗ vai Lục Tấn Uyên.
Khác với Bạch Tân Vũ luôn kiên quyết ủng hộ Mộ Yên Nhiên, anh ta cho rằng hai người này đều quá kiêu ngạo, không thích hợp, cô bé có vẻ nhút nhát trước mặt khiến anh cảm thấy phù hợp hơn.
Ôn Ninh thay quần áo rồi đi ra.
Trình Dương chọn cho cô một bộ lễ phục màu vàng nhạt rất trang nhã, mặc dù quần áo kiểu này có vẻ đơn giản, nhưng nếu khí chất không thật sự trong sáng thì sẽ trở nên chẳng ra gì.
Nhưng Ôn Ninh lại kiểm soát rất tốt, làn da trắng nõn không bị ngả vàng trước màu quần áo, trái lại càng thêm sáng ngời, đường cong duyên dáng tăng thêm mấy phần tao nhã.
“Ừm, không tệ, không chênh lệch so với Mộ Yên Nhiên.” Trình Dương rất hài lòng với ánh mắt của mình, vô thức nói một câu như vậy.
Ôn Ninh nghe thấy thế, khẽ giật mình, Mộ Yên Nhiên… Là ai?
Cô vô thức nhìn về phía Lục Tấn Uyên, phát hiện anh hung dữ trừng mắt nhìn Trình Dương một cái.
Trình Dương tự biết mình lỡ mồm, vội vàng cười ha hả, trang điểm cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh nhìn Trình Dương trang điểm đẹp đẽ cho mình, vẫn không quên cái tên mà anh ta vừa nói.
Mộ Yên Nhiên, hình như cô chưa bao giờ nghe nói đến người này, nhưng với dáng vẻ của Lục Tấn Uyên thì có lẽ bọn họ quen nhau.
Thậm chí, giác quan thứ sáu của Ôn Ninh nói cho cô biết, quan hệ giữa người phụ nữ đó và Lục Tấn Uyên tuyệt đối không đơn giản.
“Ngài Trình, Mộ Yên Nhiên mà anh vừa nhắc đến là ai thế?” Sau cùng, Ôn Ninh vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Trình Dương thầm kêu không ổn trong lòng, anh ta không nên thuận miệng nói bậy, giờ thì hay rồi, tự chuốc họa vào thân..