Lục Tấn Uyên nhìn ánh mắt quyết liệt của cô thì trong lòng có cảm giác không ổn.
Nhưng Ôn Ninh cũng không tiếp tục dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lục Tấn Uyên đi vào trong phòng nghỉ, ông cụ Lục lại chỉ chỉ vào bàn cờ: “Tới đây, tiếp tục đánh cờ.”
Lục Tấn Uyên cau mày: “Ông nội, cô ta vừa mới nói gì với ông vậy?”
Ông cụ Lục nhìn Lục Tấn Uyên mà lắc đầu: “Nó đã yêu cầu nói riêng với ông, nếu ông nói cho con biết thì chẳng phải ông già này sẽ bị mất uy tín hay sao? Nào, đánh cờ.”
Lục Tấn Uyên thấy ông cụ không muốn nói thì cũng không dám tiếp tục hỏi, chỉ có thể đè x uống nỗi tò mò trong lòng mà tiếp tục chơi cờ.
Chỉ là, lần này anh ta không còn tâm thế thoải mái như lúc đầu nữa.
Trong chốc lát, ưu thể trên bàn cờ đã bị tiêu hao gần hết.
Ông cụ nhanh chóng tóm được sơ hở, dồn đến đường cùng.
“Tấn Uyên.
Cuộc sống giống như một bàn cờ.
Mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng.
Con nhất định phải cẩn thận.”
Ông cụ thắng bàn cờ này, nhìn Lục Tấn Uyên rõ ràng tâm trí không đặt trên bàn cờ thì ý vị sâu xa mà nói.
Lục Tấn Uyên gật nhẹ đầu, lại cảm thấy lời nói này còn có ngụ ý khác.
Nhưng ông cụ nói mình mệt muốn trở về phòng nghỉ ngơi nên cuối cùng anh không hỏi thêm được gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh nói thân thể không thoải mái nên không đi làm.
Lục Tấn Uyên nhìn ghế trống bên cạnh, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội
Người phụ nữ rốt cuộc còn bị viêm dạ dày đến lúc nào, sao tới giờ mà vẫn chưa khỏe lại?
Chẳng lẽ cô gặp phải bác sĩ dởm? Nghĩ vậy, Lục Tấn Uyên liền gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình bảo buổi tối tới nhà khám cho Ôn Ninh.
Ông cụ nhanh chóng cho người làm xong thủ tục ly hôn.
Ông cũng là lo đêm dài lắm mộng nên thủ tục phá lệ được làm gọn gàng.
Đương nhiên, nhà họ Lục không đưa cho cô chứng nhận ly hôn vì họ lo cô sẽ cầm thứ này rồi gây rắc rối.
Ôn Ninh tự nhiên không quan tâm, chờ đến khi cô rời đi thì chỉ mang theo một rương hành lý nhỏ.
Trong rương là mấy bộ quần áo và đôi giày mà cô mang từ trại giam ra.
Những thứ còn lại cô một mực không lấy đi thứ gì.
Ông cụ Lục viết một tấm chi phiếu cho cô.
Số tiền bên trên quả thật hấp dẫn, nhưng Ôn Ninh vẫn kiên quyết từ chối: “Có thể ra khỏi tù đã là may mắn của con.
Tiền thì không cần, chỉ mong ông nội Lục có thể giữ lời hứa với con.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Yên tâm, chuyện kia coi như cho qua, sẽ không còn ai truy cứu con cái gì.
Lời nói của ông vẫn có tác dụng”
Ôn Ninh gật đầu, cứ như vậy rời đi.
Nghĩ đến người đàn ông kia, ánh mắt Ôn Ninh tối sầm lại.
Chắc hẳn, từ nay về sau, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Ở nhà họ Lục, những ngày tháng làm vợ của Lục Tấn Uyên làm cho cô cảm thấy như một giấc mộng vậy.
Bây giờ, tỉnh mộng rồi thì cô cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Chạng vạng tối, Lục Tấn Uyên tan làm.
Giờ cơm tối, Ôn Ninh vẫn không thấy đâu cả.
Trong lòng anh liền dấy lên nghi ngờ, dù sao, cô nói là dạ dày không tốt nên đã lâu không ăn cơm cùng mọi người rồi.
Đợi đến khi ăn cơm xong, anh trở lại phòng ngủ của mình thì mới phát hiện điều không thích hợp.
Quần áo của Ôn Ninh trong tủ không thấy đâu.
Chăn đệm trước giờ cô trải xuống đất để ngủ cũng không còn nữa.
Mọi chuyện đều giống như trở lại ngày đầu khi mà Ôn Ninh chưa bước vào cuộc sống của anh.
Dường như anh nghĩ tới điều gì, thế là nhanh chân chạy ra ngoài, đi thẳng tới gian phòng của Ôn Ninh.
Vừa mở cửa thì thấy phòng trống không, thậm chí, không còn cả một vết tích nào cho thấy có người từng sống đây.
Ôn Ninh đi đâu?
Đột nhiên, Lục Tấn Uyên hiểu ra ánh mắt kỳ lạ của cô ngày hôm qua có ý gì.
Hóa ra, cô đã nghĩ kỹ sẽ rời khỏi nhà họ Lục rồi.
Không chần chừ, Lục Tấn Uyên tiếp tục đi tới gian phòng của ông cụ Lục.
Ông lão đang tưới cây, nhìn anh đến thì lắc đầu.
“Nó đi rồi.
Đây là chứng nhận ly hôn của hai đứa.
Yên tâm, ông sẽ bảo quản nó thật tốt, sẽ không ai biết được con và nó từng là vợ chồng đâu.”
Lục Tấn Uyên gắt gao nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu đỏ sậm kia.
Anh mở ra xem, trên đó viết tên anh và Ôn Ninh, chỉ là từ “kết hôn” nay đã chuyển thành “ly hôn”.
“Vì sao lại không nói cho con biết?”
Lục Tấn Uyên nhìn tờ giấy chứng nhận này thì trong đầu liền có ý muốn xé toạc nó đi.
Ai cho Ôn Ninh cái quyền đơn phương ly hôn? Cô cứ như vậy chỉ vì muốn thoát khỏi anh?
“Chuyện này vốn đều từ ông mà ra.
Bây giờ ông tự tay kết thúc cũng coi như là hợp tình hợp lý.”
Ông cụ nhìn sắc mặt xám xịt của Lục Tấn Uyên, thật ra ông cũng sớm biết hai đứa có mâu thuẫn, chỉ là không vạch trần ra.
Ông cụ nghĩ là lấy ánh mắt của Lục Tấn Uyên thì làm sao có thể coi trọng một nữ tù nhân đã từng lái xe đâm vào anh.
Nhưng sự thật không phải thế, ông tận mắt thấy thái độ của Lục Tấn Uyên đã có chút xíu thay đổi đối với Ôn Ninh.
Ông cụ sợ là người phụ nữ mà ông cụ khăng khăng tìm về sẽ hủy đi người thừa kế mà ông cụ bồi dưỡng nhiều năm.
Trước khi chuyện đó xảy ra, ông cụ phải giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.
Bây giờ, mọi thứ đều kết thúc, trở về điểm xuất phát.
Đây là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
Lục Tấn Uyên hiểu được ý tứ của ông nên cũng không nói gì thêm.
“Hiện tại ông cũng lớn tuổi rồi, không quản được nhiều nữa.
Con muốn quay lại với bạn gái cũ cũng tốt, tiểu thư khuê các hay con gái rượu của nhà nào đó cũng được.
Duy chỉ có Ôn Ninh là không thể.”
“Người như nó không thể làm vợ của con, còn trở thành nhược điểm mà người khác dùng để công kích con nữa.”
Ông cụ nói xong thì Lục Tấn Uyên liền rơi vào trầm mặc.
Anh đương nhiên hiểu, ông nội là suy nghĩ cho mình và nhà họ Lục nên mới nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng nghĩ vậy cũng không thể giảm bớt bực bội trong lòng anh, ngược lại còn thêm mấy phần bất lực.
“Về sau con không gặp nó nữa, ông tin con sẽ nhanh chóng quên được người ta.”
Lục Tấn Uyên yên lặng đi ra ngoài.
Về đến phòng, anh bỗng nhiên ném hết đồ đạc trước mặt.
Bây giờ anh không có tâm tình gì, chỉ muốn phá hủy tất cả, nhất là người phụ nữ dám không từ mà biệt kia.
Cô dựa vào cái gì mà rời đi.
Sau khi đùa giỡn anh trên tay thì cứ như vậy mà lật bàn tay dứt khoát rời đi?
Tức giận đem đống sách trên bàn vứt hết xuống đất, đột nhiên anh phát hiện được một cái thẻ.
Trên thẻ còn có tờ giấy do Ôn Ninh viết: “Tấm thẻ này là anh cho tôi nhưng tôi chưa bao giờ dùng.
Giờ trả lại cho anh.”
Đây là tấm thẻ tín dụng không giới hạn mà lúc đầu anh cho cô.
Cô thậm chí cả cái này cũng không mang đi.
Lục Tấn Uyên trực tiếp bẻ gãy tấm thẻ rồi vứt vào thùng rác.
Anh lấy di động ra, gọi cho Bạch Tân Vũ và
Trình Dương: “Gặp mặt đi, tớ mời.” Hai người đều một trận kinh ngạc.
Bình thường Lục Tấn Uyên rất ít khi đi chơi, ngay cả khi bọn họ mời anh ra thì cả mười lần đều bị anh từ chối.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Lục Tấn Uyên đúng là loại người không thích chơi bời.
Trong mắt anh chỉ thấy nhàm chán và tốn thời gian.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn uống rượu, dùng cồn để giảm bớt bực bội trong lòng.
Bằng không, anh sẽ lập tức đào sâu ba mét để tìm được người phụ nữ đáng chết kia rồi bắt cô sống không được mà chết cũng không xong..