Ôn Ninh không nhượng bộ chút nào.
Lục Tấn Uyên nhìn biểu cảm quật cường kia của cô, đây là lần đầu tiên Ôn Ninh dám đối chọi gay gắt thế nào với anh.
Chỉ vì đứa con trong bụng của cái tên kia? Thật đúng là tình nghĩa sâu nặng.
Nghĩ vậy, anh lại càng cảm thấy đứa bé này không thể giữ lại: “Cô cho rằng như vậy có thể uy hiếp được tôi?”
Lục Tấn Uyên đi ra ngoài, không đợi Ôn Ninh thả lòng một hơi, anh ta liền mang theo mấy bác sĩ nam cao lớn đi vào.
“Trông chừng người phụ nữ này.
Trước khi làm xong phẫu thuật nạo thai thì không được để cô ấy rời khỏi đây nữa bước, cũng không được để cô ấy làm ra bất kỳ hành vi tự hại bản thân nào.
Nếu xảy ra một chút sai lầm, tôi sẽ hỏi mấy người.”
“Lúc cần thiết có thể dùng một vài thủ đoạn đặc biệt, đừng tổn hại đến mạng của cô ấy là được.”
Lệnh của Lục Tấn Uyên có ai dám không nghe theo?
Mấy người đó trong nháy mắt liền ép Ôn Ninh vào giường: “Cô Ôn, mong cô phối hợp, nếu không chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc gây mê để cô một mực ngủ mê man mà thôi.”
Thân thể Ôn Ninh run rẩy: “Các người chẳng lẽ không có chút y đức nào hay sao? Anh ta muốn git chết đứa con trong bụng của tôi mà các người còn nối giáo cho giặc!”
Giọng điệu của Ôn Ninh mang theo tuyệt vọng, bây giờ cô chẳng khác nào cá nằm trên thớt, căn bản không có bất kỳ biện pháp chống cự nào.
Không ai trả lời cô.
Ôn Ninh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đối mặt với quyền thế, cái gọi là lương tâm hoàn toàn không trông cậy vào được.
Cho nên cô cũng không nói gì nữa.
Loại như thuốc mê, lỡ như tiêm quá liều lượng nói không chừng sẽ có ảnh hưởng xấu tới đứa nhỏ, Ôn Ninh không dám mạo hiểm.
Lục Tấn Uyên thấy cô ngoan ngoãn lại thì đi ra ngoài: “Bao giờ có thể làm phẫu thuật?”
“Trước phẫu thuật cần kiểm tra thân thể của cô ấy một chút.
Nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai có thể làm phẫu thuật.”
Lục Tấn Uyên gật nhẹ đầu.
Ôn Ninh nhắm mắt lại, tay siết thành nắm đấm, cố gắng nín nhịn lại phẫn nộ trong lòng.
Cô phải tỉnh táo lại.
Bây giờ không thể lấy cứng đối cứng với Lục Tấn Uyên được, nhất định phải tỉnh táo lại mới có thể tìm được cơ hội chạy đi.
Một lát sau, Ôn Ninh nhìn mấy người đang trông chừng mình: “Tôi muốn đi toilet.”
Mấy người đi theo cô đến toilet, Ôn Ninh nhìn bọn hắn một chút, nói: “Chẳng lẽ các người muốn xem tôi đi vệ sinh luôn à?”
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng đứng ngoài cửa.
Ôn Ninh khóa lại cửa phòng, cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Hạ Tử An.
Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp cô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hạ Tử An hơi kinh ngạc, Ôn Ninh rất ít khi gọi điện cho anh như vậy.
“Hạ Tử An, bây giờ tôi đang ở bệnh viện.
Là bệnh viện của Lục Tấn Uyên, xin anh qua đây giúp tôi.
Tôi…”
Ôn Ninh còn chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh gõ cửa: “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
“Bây giờ tôi đang ở phòng VIP tầng chót, mau tới cứu tôi!”
Ôn Ninh nói xong thì cúp máy.
Cô bình tĩnh mở cửa ra: “Tôi thích nói một mình có được không?”
Thấy cô đi vào cũng không có mấy phút, bọn họ cũng không nói thêm gì.
Ôn Ninh lại phối hợp đi tới bên giường, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người bây giờ cô có thể trông cậy vào chỉ có Hạ Tử An, mong anh ta nghe được sẽ tới cứu cô…
Hiện tại cô chỉ nên dưỡng tốt tinh thần, chờ anh ta.
Hạ Tử An cúp máy, lập tức lái xe tới nơi mà Ôn Ninh nói.
Anh có gọi lại nhưng trong dự kiến là không có ai nghe.
Khẳng định là bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nghĩ thế, Hạ Tử An liền đạp mạnh chân ga, tốc độ như bão táp, tâm tình nóng nảy tột đỉnh.
Ôn Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thì bên ngoài liền truyền đến âm thanh huyên náo.
“Để cho tôi vào! Tránh ra!”
Mới có mười mấy phút mà Hạ Tử An đã tới rồi.
Trong lòng Ôn Ninh vừa thấy cảm kích, vừa thấy có chút may mắn.
May mắn vì cô còn có một người bạn đáng tin cậy như vậy!
Ôn Ninh ngồi dậy, nhìn thoáng qua ngoài cửa: “Tôi ở đây, tôi muốn ra ngoài.”
“Các người là đang xâm phạm quyền tự do cá nhân, đây là phạm pháp.” Hạ Tử An nhìn những người đang chặn mình thì tức giận đẩy một cái.
Người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời anh đúng là không có cách nào cứu Ôn Ninh ra.
Ngay lúc những bác sĩ kia hết cách với Hạ Tử An thì Lục Tấn Uyên nghe được động tĩnh, từ trong một phòng gần đó đi ra.
Thấy người tới là Hạ Tử An thì cười mỉa một cái.
Người này gấp gáp như vậy, xem ra đứa con hoang trong bụng của Ôn Ninh là của anh ta rồi?
“Lục Tấn Uyên? Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên thì Hạ Tử An có hơi kinh ngạc.
“Đương nhiên là để cho đôi gian phu dâm phụ phải trả giá cho những điều mà họ gây ra.”
Hạ Tử An nghi hoặc không hiểu, nhưng anh nhìn ra được ánh mắt và lời nói của Lục Tấn Uyên lộ ra hận thù sâu đậm.
Đột nhiên, anh nhớ tới ngày trước nhiều lần từng thấy Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên đi bên cạnh nhau.
Giữa bọn họ… rốt cuộc có quan hệ gì? Hình như trước kia anh không để ý tới điểm này.
“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng Ôn Ninh ở nơi này của anh.
Để tôi đưa cô ấy đi đi.”
“Không ngờ anh Hạ lại là người dám làm mà không dám nhận, để cho người ta mang thai mà ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có.”
Nghe được Hạ Tử An là do Ôn Ninh gọi điện thoại tới thì ý cười trên môi Lục Tấn Uyên càng thêm mạnh mẽ.
Tốt lắm, cuối cùng không nhịn được mà khai ra tên đàn ông đó rồi.
“Mang thai?”
Hạ Tử An hiển nhiên là cũng mới biết tin này.
Nhưng anh nhanh chóng nhớ lại lời Ôn Ninh đã nói với mình.
Ôn Ninh mang thai…
Chẳng là là của người đàn ông đêm đó?
“Kỹ năng diễn xuất của anh Hạ không tệ.” Lục Tấn Uyên lạnh lùng châm chọc.
Hạ Tử An cố gắng nén lại những kinh ngạc và nghi hoặc trong lòng.
Bây giờ điều quan trọng nhất là phải đưa được Ôn Ninh ra ngoài, những chuyện khác hỏi sau cũng được.
“Cho dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan gì tới anh Lục cả.
Ôn Ninh, em nghe thấy tiếng tôi không?”
Ôn Ninh xuống giường, không để ý sự ngăn cản của đám người kia: “Tôi nghe thấy.
Tôi muốn rời khỏi nơi này cùng anh, tôi là bị anh ta bắt ép tới!”
“Nghe chưa, cô ấy không muốn ở nơi này, mau để cho tôi đưa cô ấy đi.”
Lục Tấn Uyên không giận mà còn cười, có điều ý cười không lan đến khóe mắt, làm cho người ta thấy như đang chế giễu: “Đúng là không biết xấu hổ.
Nếu anh muốn mang cô ấy đi thì cứ việc thử một chút.”
Mặc dù Hạ Tử An ở Giang Thành cũng có chút thế lực, nhưng Lục Tấn Uyên đúng là không đến mức phải để anh ta vào trong mắt.
Đứa con trong bụng Ôn Ninh nhất định phải phá bỏ.
“Ý của anh là… tôi vẫn phải dùng chút thủ đoạn ép buộc?”
Ánh mắt của Hạ Tử An lộ vẻ nguy hiểm.
Không thể phủ nhận, bộ dạng không đặt ai vào trong mắt cũng làm cho anh rất khó chịu..