Chương
Ôn Ninh kinh ngạc, sao An Thần sẽ…
Có điều cô giả vờ mình không thèm để ý: “Cũng không phải thế, chỉ hơi mệt một chút mà thôi.”
An Thần có chút bất đắc dĩ, đang muốn giải thích, thì Ôn Ninh đã đuổi người: “Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi.”
Thấy cô cố chấp như vậy, An Thần cũng không có cách nào khác, anh ta ngẫm nghĩ một chút, loại chuyện này thật sự vẫn phải để người trong cuộc đến giải quyết thì mới thích hợp: “Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Sau khi An Thần đi khỏi, thì đến tìm Lục Tấn Uyên, báo cáo tình hình của Ôn Ninh cho anh biết, sau đó, tự mình nói thêm vào một câu: “Có lẽ, cô Ôn vẫn còn khúc mắc vì chuyện trên mái nhà ngày hôm đó.”
Lục Tấn Uyên nghe thấy thế, thì nhíu mày: “Cậu trở nên lắm lời như vậy từ bao giờ hả?”
An Thần bất đắc dĩ ra ngoài, cảm giác bị kẹp giữa hai người, đúng là mất lòng cả hai bên.
Lục Tấn Uyên xử lý xong thủ tục phía bên này cho Lưu Mộng Tuyết, nhìn cô ta lên xe chuyển viện, xong rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ của Ôn Ninh.
Những ngày qua, hình như anh còn chưa từng qua đó thăm cô.
Nghe nói, cô lại ăn không ngon miệng.
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, hình như cô còn bị thiếu dinh dưỡng, thì anh lại nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn đi về phía đó.
Khi Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra thì Ôn Ninh đang xem TV, bây giờ ở chỗ này cô cũng chẳng có việc gì để làm cả, cho nên, chỉ có thể làm vài việc nhàm chán như vậy để giết thời gian.
“Sức khỏe, thế nào rồi?” Mặc dù Lục Tấn Uyên đến thăm bệnh, nhưng vẫn tiếc chữ như vàng.
Ôn Ninh nghe thấy giọng điệu khô cắn giống như đang an ủi cấp dưới kia, thì trong lòng mỉa mai, không muốn nhìn thấy cô thì đừng đến, sao phải lạnh lùng như băng vậy, cô nghe mấy lời ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy ấm lòng.
“Vẫn ổn, không chết được.”
Lời Ôn Ninh nói cũng rất cứng rắn, nghe như có ý muốn cãi nhau.
Lục Tấn Uyên thiếu chút nữa thì nổi giận, có điều, nghĩ đến chuyện An Thần nói với anh, thì lại nhịn xuống: “Hôm ấy, sở dĩ tôi nói với đám người kia lựa chọn cứu cô ta mà không phải cứu cô, là vì những kẻ bắt cóc kia từng có tiền sử, gã ta là người không giữ chữ tín, chắc chắn sẽ không làm theo điều tôi lựa chọn. Cho nên, vì bảo vệ an toàn cho cô, nên mới nói như vậy.”
Ôn Ninh liếc nhìn Lục Tấn Uyên: “Nếu như là anh, sau khi bị bỏ qua, lại nghe thấy lời giải thích như thế, thì có tin hay không?”
Ôn Ninh không tin tưởng theo bản năng, ai biết đây là lý do mà Lục Tấn Uyên tạm thời nghĩ ra được hay sự thật là như vậy?
Cô đã không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh nữa rồi.
“Tôi cần phải nói dối với cô sao?” Đây là lần đầu tiên Lục Tấn Uyên giải thích với người khác, lại bị Ôn Ninh nghi ngờ như vậy, nên trong lòng cũng không vui.
“Tin hay không thì tùy cô.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên đứng dậy: “Cô đã tiếc mạng sống của mình như vậy, thì phải nghe theo lời bác sĩ nói, ăn uống đầy đủ, đừng để người khác lại phát hiện ra cô bị thiếu chất, đến lúc đó, lại cho rằng tôi ngược đãi cô.”
Lục Tấn Uyên nõi xong thì ra ngoài luôn.
Ôn Ninh ngồi trên giường, nhìn theo bóng lưng anh.
Trong đầu lại vang lên lời anh vừa nói.
Tuy rằng cô tự nói với bản thân, đừng tin tưởng mỗi câu mỗi chữ người đàn ông này nói ra, nhưng mà, sau khi nghe lời giải thích của anh, tâm trạng của cô đúng là đã khá hơn vừa nãy rất nhiều.
Lục Tấn Uyên làm như vậy, hoàn toàn vì muốn bảo vệ cô sao?
Ôn Ninh ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho An Thần, An Thần nghe thấy cô hỏi bóng gió thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người kia giận dỗi nhau, nhưng mà lại khiến anh ta sắp khóc đến chết rồi, nên vội vàng nói vun vào, nói cách khác, anh ta không muốn làm chân sai vặt truyền lời cho bọn họ nữa.
“Không tin, tôi có thể gửi tài liệu ngày hôm đó tôi điều tra được cho cô xem.”
Nghe thấy An Thần nói như vậy, Ôn Ninh đã xác định, lời anh nói là sự thật.
Huống chi, Lục Tấn Uyên quả thực không cần phải lừa cô làm gì cả, dù sao, cho dù anh có thật sự làm như vậy, thì Ôn Ninh cũng không thể làm gì anh cả.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Ninh nhẹ nhõm hơn không ít, vốn dĩ do tâm trạng sa sút nên vẫn luôn không thấy đói bụng, bây giờ đột nhiên bụng lại kêu lên.
Ôn Ninh nhanh chóng gọi người chăm sóc đến, chuẩn bị cơm trưa.
Cô vừa ăn, vừa sờ đứa bé trong bụng: “Sau này mẹ chắc chắn sẽ không tùy hứng như vậy nữa, xin lỗi, con yêu.”
Cơm nước xong xuôi, Ôn Ninh lại khôi phục tình trạng một mình một phòng, nghĩ đến thái độ của mình với Lục Tấn Uyên, trong lòng cô có chút áy náy, đồng thời cũng có chút xoắn xuýt.
Bây giờ, Lục Tấn Uyên vẫn còn không biết đứa bé trong bụng cô là của anh.
Hay là, cô có nên nói cho anh biết không?
Cô cố tưởng tượng ra vẻ mặt của Lục Tấn Uyên khi biết chuyện này, trong đầu chỉ cảm thấy rất hỗn loạn.
Thật sự không nghĩ ra, nên dứt khoát không nghĩ đến nữa, cô kéo chăn lên che kín đầu, rồi đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng ngồi dậy lấy điện thoại di động ra.
“Chuyện lần này, cám ơn anh.”
Sau khi viết một tin nhắn gửi cho Lục Tấn Uyên, lúc này Ôn Ninh mới co lại trong chăn.
Nếu như anh đã cứu cô, vậy nói câu cảm ơn không phải là chuyện nên làm sao.
Hiện tại Lục Tấn Uyên đã về đến công ty, vài ngày vất vả trong bệnh viện vì những chuyện kia, khiến công việc của anh chất cao như núi, anh phải quay về để xử lý một chút.
Ngay sau đó, điện thoại đột nhiên rung lên, trông thấy tin nhắn do Ôn Ninh gửi tói, trên khóe môi người đàn ông vốn đang căng thẳng hơi thả lỏng một chút.
Cô gái này, cuối cùng vẫn có chút lương tâm, không có coi lòng tốt của anh trở thành lòng lang dạ thú.
Ôn Ninh nằm trong chăn một lát, điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh, Lục Tấn Uyên cũng không trả lời cô.
Cảm thụ trong lòng cô không biết nên diễn tả thế nào, một lúc lâu sau, cô mới cầm lấy điện thoại để sang chế độ yên lặng.
Sao cô lại giống như cô học sinh nhỏ vừa mới thổ lộ đang chờ đợi kết quả thế này, chỉ nói một câu cám ơn thôi mà, vì sao nhất định Lục Tấn Uyên phải trả lời chứ.
Trong lòng buồn bực phiền muộn, khiến Ôn Ninh không ngủ được, cô mở TV lên xem trương trình truyền hình.
Đúng lúc trên TV đang chiếu một bộ phim đầy máu chó.
Trong phim nữ chính là công nhân, từ nhỏ đã chỉ có mẹ không có bố, vì là đứa trẻ trong gia đình mồ côi cha, nên cô rất tự ti, lúc đi học bị vài đứa bạn giễu cợt là đồ con hoang không có bố, bị kì thị sỉ nhục.
Ôn Ninh xem đến đoạn cô bé kia kéo tay mẹ cô bé, hỏi cha cô đang ở chỗ nào, mẹ của cô bé thì mang dáng vẻ không phản bác lại được, trong lòng cô đột nhiên sinh ra khó chịu.
Ngay từ đầu, cô đã không muốn có đứa bé này, bây giờ nếu đã giữ lại, thì cô đã cân nhắc một chút, nhưng mà vẫn chưa nghĩ xa như vậy.
Bây giờ xem được bộ phim này, đột nhiên cô mới nhận ra, nuôi dưỡng một đứa trẻ đường như không đơn giản như những gì cô nghĩ.
Nếu như đứa bé hỏi cha mình là ai, thì cô phải trả lời nhé nào? Sống trong gia đình không có cha, sau này con cô có thể bị bắt nạt hay là sinh ra tâm lý oán hận gì hay không?
Những vấn đề này khiến Ôn Ninh yên lặng suy nghĩ.
Thực tế… Lục Tấn Uyên vẫn cứu cô khi cô gặp nguy hiểm, như thế có phải anh cũng không chán ghét cô như vậy không?
Nghĩ như vậy, Ôn Ninh cũng không biết làm sao cho đúng bây giờ nữa.
Một mặt cô lo lắng cho tương lai của con mình, mặc khác cô vẫn chưa rõ thái độ của Lục Tấn Uyên đối với đứa bé này.