Chương
Lục Tấn Uyên đưa Mộ Yên Nhiên đến khách sạn.
“Bây giờ cũng không muộn, anh có muốn ra ngoài uống một tách cà phê không?” Mộ Yên Nhiên không muốn để anh cứ rời đi như vậy, hơn nữa còn lo lắng anh sẽ đi gặp người phụ nữ trong điện thoại, vì vậy cô ta chủ động mời anh.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Cô ngồi máy bay lâu như vậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong anh ta rời khỏi đây.
Trong lòng Mộ Yên Nhiên có chút không vui, nhưng cũng không để lộ ra ngoài.
Sau khi nhìn Lục Tấn Uyên rời đi, thì có người gọi điện thoại đến cho cô, là Tôn Vũ Nhu, người đại diện của cô khi biểu diễn ở nước ngoài.
“Được rồi, vừa trở về Lục Tấn Uyên đã đi đón cô, có phải có tin tốt gì không?”
Tôn Vũ Nhu nhìn thấy tin tức, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Mộ Yên Nhiên.
“Làm sao cô biết?”
“Khắp các trang báo trên mạng đều là ảnh chụp của hai người, mà ảnh chụp còn thời thượng hơn cả mấy tấm áp phích thời trang nữa đấy.”
Mộ Yên Nhiên nghe đến đây, trên mặt hiện lên một nụ cười, cô ta cúp điện thoại, rồi mở máy lên đọc tin tức.
Bức ảnh cô ta và Lục Tấn Uyên nắm tay nhau đã lan truyền trên mạng, xét cho cùng, cả hai đều được coi là có chút tiếng tăm, lại là trai tài gái sắc rất xứng đôi vừa lứa nên được giới truyền thông săn đón ráo riết.
Mộ Yên Nhiên đưa tay ra và chạm vào Lục Tấn Uyên trong bức ảnh, ngay cả một bức ảnh bình thường như vậy, người đàn ông này vẫn mang dáng vẻ hiên ngang phong độ như vậy, vừa nhìn thôi đã biết không phải người tầm thường.
Cô ta nghĩ, cũng chỉ có một người đàn ông như Lục Tấn Uyên mới có thể lọt vào mắt xanh của cô ta mà thôi.
Vì vậy, cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua anh ta.
Cả một đêm này Ôn Ninh đều không ngủ yên được, ngày hôm sau tỉnh lại thì cảm thấy cả người đều rất mệt mỏi.
Mở điện thoại lên, cô chưa kịp chuẩn bị gì đã nhìn thấy tin tức liên quan đến Lục Tấn Uyên, bởi vì gần đây giới giải trí yên ổn, cuối cùng cũng xuất hiện tin nóng, cho nên truyền thông đều đang theo dõi.
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, thậm chí không muốn đi làm mà đối mặt với Lục Tấn Uyên.
Cả đêm qua, cô đã tìm hiểu người tên Mộ Yên Nhiên này hết một lần, rồi sau đó cô đã hiểu rõ rằng cô và cô ta có chênh lệch quá lớn.
Mộ Yên Nhiên sinh ra trong một gia đình danh giá, nhà họ Mộ tuy không còn hưng thịnh như xưa nhưng vẫn là môn đăng hộ đối với gia đình của Lục Tấn Uyên, cô ta không phải loại con gái điêu ngoa tùy hứng, không học thức không nghề nghiệp, cô ta không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp hơn người mà cô ta còn là một thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc. Nhiều năm trước, cô ta đã xuất sắc giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi nước ngoài.
Một người như vậy mới xứng với Lục Tấn Uyên, mà cô. Cô chỉ là một người phụ nữ đã từng ngồi tù… Làm sao có thể so sánh được với Mộ Yên Nhiên chứ.
Càng nghĩ càng khó chịu, Ôn Ninh gọi điện thoại cho An Thần, nói hôm nay có chút mệt muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Cô không muốn đối mặt với Lục Tấn Uyên, cũng không làm nền cho Mộ Yên Nhiên trong mắt anh.
An Thần rất nhanh đã nói việc này cho Lục Tấn Uyên biết.
Lục Tấn Uyên cau mày, trực tiếp gọi điện thoại cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh nhìn thấy trên màn hình lóe lên cái tên Lục Tấn Uyên, trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng vẫn là nghe máy: “Có chuyện gì sao?”
Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy giọng nói của cô mang theo vài phần cố ý xa lánh, anh kéo cà vạt: “Không khỏe sao?”
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy tên Lục Tấn Uyên này thật kỳ quái, người anh thực sự thích đã trở về rồi, tại sao còn phải làm ra vẻ quan tâm cô làm gì?
“Vừa hay tôi có chút mệt mỏi. Coi như là nghỉ ngơi đi. Nếu công ty muốn trừ lương hoặc sa thải tôi cũng không sao.” Ôn Ninh không muốn nói gì với Lục Tấn Uyên, nên nói khó nghe vài câu xong thì cũng tắt máy điện thoại luôn.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên chìm xuống, trong lòng có chút không vui, sáng sớm đã nói chuyện đuổi việc trừ lương, không phải tối hôm qua vẫn tốt sao?
Đang lúc bực tức, thì người nhà họ Lục gọi điện đến.
Ông cụ Lục nhìn tờ báo trên tay cũng không biết là mình nên nghĩ gì.
Ông cụ có biết Mộ Yên Nhiên, cô gái này từng đến thăm gia đình họ Luc khi hai người họ yêu nhau, cô ấy quả thực là một người xuất sắc, tuy nhiên vì tính cách kiêu ngạo mà Lục Tấn Uyên không phải người dễ dàng cúi đầu với người khác, ông cụ đối với chuyện tình cảm của hai người họ cũng không ủng hộ lắm.
Đặc biệt, sau khi Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe thì cô ta lại nói mình phải ra nước ngoài, vì vậy mà ông có vài phần khúc mắc với chuyện này, sở dĩ trước đây không phản đối phần lớn là vì ông cụ sợ Lục Tấn Uyên thực sự có tình ý với Ôn Ninh.
Nói cho cùng, dù Mộ Yên Nhiên có không tốt thế nào đi chăng nữa, thì cô ta cũng người xuất thân trong một gia đình trong sạch rõ ràng, cho dù tính tình có xấu thế nào, thì tự nhiên là cô ta vẫn mạnh hơn Ôn Ninh gấp ngàn lần.
“Tấn Uyên, chuyện giữa con và Mộ Yên Nhiên là sao?”
“Có chuyện gì vậy ông?” Lục Tấn Uyên bận rộn từ tối qua đến giờ, vốn dĩ không có thời gian đi xem mấy thứ này.
“Con đọc báo đi. Tối hôm qua con ra sân bay đón con bé, rồi bị người khác chụp được, bây giờ khắp nơi đều đang nói rằng hai đứa có quan hệ yêu đương đấy.”
Lúc này Lục Tấn Uyên mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, anh để An Thần cầm tờ báo qua cho mình xem, nhìn nội dung trên đó, anh cau mày nói: “Đây là do góc chụp. Ngày hôm qua con chỉ là đi đón người mà thôi, chuyện gì cũng đều chưa từng làm.”
“Thật sao? Nhưng mà, cho dù có cũng không phải vấn đề lớn gì. Nếu con thật sự thích, thì ở cùng nhau cũng không thành vấn đề.”
Sau khi ông lão nói rõ suy nghĩ của mình ra, thì lập tức tắt máy điện thoại.
Lục Tấn Uyên xem lại những tờ báo đó, phát hiện ra khắp nơi đều chuyện lùm xùm giữa anh và Mộ Yên Nhiên, mà mỗi tin tức đều được viết vô cùng mập mờ nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.
Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn vài lần, chỉ cảm thấy buồn cười, gọi An Thần vào, “Thu dọn những thứ này đi.”
An Thần thấy vậy liền gật đầu, lập tức gọi người đi dập tin tức này xuống.
Sau khi Lục Tấn Uyên giải quyết xong những chuyện này, anh mới nhớ tới giọng điệu hung hăng của Ôn Ninh vừa rồi.
Chẳng lẽ cô ấy đột nhiên nhìn thấy tin tức này nên mới như vậy?
Nghĩ đến đây, tâm trạng phiền muộn của người đàn ông này mới biến mất một chút, anh ta trực tiếp gọi lại cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Lục Tấn Uyên, trong lòng cô có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến có thể là chuyện công việc nên cô miễn cưỡng nghe máy.
“Cô nhìn thấy tin tức rồi sao?” Lục Tấn Uyên hỏi thẳng.
Ôn Ninh để bánh mì trong tay xuống, vô thức siết chặt tay: “Tôi nhìn thấy rồi, thì sao?”
Lục Tấn Uyên, chẳng lẽ anh ta muốn ngả bài với mình?
Rốt cuộc, người phụ nữ anh ta quan tâm đã quay lại, hẳn là anh ta sẽ không muốn có bất kì liên quan nào đến cô nữa.
Lục Tấn Uyên nghe thấy lời đề phòng trong lời nói của cô cũng không tức giận, thay vào đó anh bình tĩnh giải thích: “Bức ảnh ngày hôm qua do một tay săn ảnh chụp được. Đó chỉ đơn thuần là vấn đề góc độ mà thôi.”
Ôn Ninh nghe xong, lại cảm thấy có chút buồn cười, vấn đề góc độ…?
Xét về góc độ, áo khoác trên người của anh ta sao có thể nằm trên người người khác, cũng không thể nói là bị mấy tên thợ săn ảnh chỉnh sửa đúng không?
“Tôi nghĩ anh không cần phải nói chuyện này với tôi, miễn cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Ít nhất, tôi cũng không biết góc độ nào có thể khiến quần áo của anh chạy lên trên người của cô ta.”
Ôn Ninh nói xong lại cảm thấy hơi hối hận, lời nói này của cô, có chút mùi chua.
Làm sao Lục Tấn Uyên lại không phát hiện được ý tứ trong lời nói của cô chứ? Anh cũng không tức giận mà ngược lại khóe môi còn khẽ cong lên: “Ôn Ninh, cô ghen sao?”