Chương
Lục Tấn Uyên nằm trên giường bệnh, cau mày.
Hôm đó, sau khi Ôn Ninh rời đi, anh đang kìm nén cơn giận nên đã vô thức lái xe quá tốc độ, nhưng lại không hề phát hiện ra vì quá giận dữ.
Khi đi đến một khúc ngoặt ở ngoại ô, anh muốn giảm tốc độ nhưng đã muộn, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm sầm vào hàng rào bảo vệ, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Lục Tấn Uyên bị vài vết thương nhẹ, đầu cũng va đập một chút. Mặc dù anh cảm thấy không cần phải nằm viện, nhưng trước yêu cầu mãnh liệt, thậm chí là mệnh lệnh của ông cụ Lục và mẹ, anh chỉ có thể nán lại bệnh viện vài ngày, miễn cho bọn họ lo lắng.
Chỉ có điều khi rảnh rỗi, con người khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng Lục Tấn Uyên lại thấy khuôn mặt của Ôn Ninh ẩn hiện trong đầu mình. Anh ép bản thân ngừng lại, nhưng chẳng thể kiểm soát nổi phản ứng nguyên thủy nhất của bộ não.
Nếu người phụ nữ chết tiệt đó biết anh gặp tai nạn xe, chỉ sợ cô ta sẽ cảm thấy yên tâm và may mắn nhỉ?
Dù sao cũng chẳng có ai làm phiền cô ta với đám đàn ông bát nháo đó nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm xuống.
Trình Dương biết tin, bèn đến bệnh viện thăm anh, không ngờ vừa mở cửa đã trông thấy sắc mặt khó coi của người đàn ông này.
“Khó chịu lắm à?” Trình Dương nhíu mày, mặc dù tai nạn xe cộ mà Lục Tấn Uyên gặp phải lần này không nghiêm trọng lắm, nhưng anh đã từng nằm trên giường ba năm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhỡ một va chạm nhỏ khiến đầu anh có thay đổi gì thì toi đời.
“Không.” Lục Tấn Uyên nhíu mày: “Cậu thấy tôi có vẻ nghiêm trọng lắm à?”
Trình Dương lắc đầu, đang định nói gì đó thì bỗng có người đẩy cửa vào, là Mộ Yên Nhiên.
Mấy ngày này, Mộ Yên Nhiên vẫn luôn chăm sóc Lục Tấn Uyên. Mặc dù anh bảo cô không cần phải như vậy, nhưng cô làm như không nghe thấy, cứ nán lại đây.
Chỉ có điều Mộ Yên Nhiên đã được cưng chiều từ bé, vốn không làm nổi chuyện phiền phức như chăm sóc người bệnh, thường xuyên mắc sai lầm, khiến Lục Tấn Uyên rất đắc dĩ. Thay vì nói là cô tới để chăm sóc, chi bằng bảo cô mang thêm phiền phức đến đây thì hơn.
“Yên Nhiên.” Trình Dương gật nhẹ đầu, nhìn Mộ Yên Nhiên bước qua đó, vụng về chăm sóc Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên muốn nói rồi lại thôi, trên mặt hiện rõ nét kháng cự, còn trong lòng thì rất bất đắc dĩ.
Phải nói thế nào để khiến người luôn suôn sẻ như Mộ Yên Nhiên hiểu rõ, trong chuyện tình cảm, một khi đã bỏ lỡ, đánh mất thì sẽ không thể cứu vãn đây?
“Yên Nhiên, cô nên đi nghỉ thôi, cô không thích hợp với những chuyện này.”
Trình Dương thấy dáng vẻ khó xử của Lục Tấn Uyên, bèn chủ động mở miệng giải vây cho anh.
Anh ta nhìn thôi cũng thấy mệt rồi.
“Không được, tôi nhất định phải tự tay chăm sóc Tấn Uyên.”
Mộ Yên Nhiên tỏ ra hết sức kiên quyết. Sau khi biết Lục Tấn Uyên gặp chuyện, cô cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, nhận ra mình không thể mất anh.
Kể từ khi đó, cô mới nhận ra người đàn ông này quan trọng với mình như thế nào. Vừa nghĩ đến việc sắp mất anh, cô đã có cảm giác không thở nổi.
Cũng may tai nạn xe cộ mà Lục Tấn Uyên gặp phải không nghiêm trọng lắm, nhưng Mộ Yên Nhiên vẫn hạ quyết tâm. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội chăm sóc anh, vắng mặt vào lúc anh cần cô nhất, vậy thì lần này cô sẽ không bỏ lỡ nữa.
Cô phải bù đắp bằng hành động thực tế, nhất định sẽ khiến Lục Tấn Uyên xiêu lòng.
Trình Dương lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nhìn qua phòng bệnh, không thấy bóng dáng của Ôn Ninh. Cô ấy không đến, hay là…
Trình Dương không khỏi tò mò, bèn tìm lý do để đưa Lục Tấn Uyên ra ngoài hóng mát. Chỉ có điều, anh ta vừa nhắc đến tên Ôn Ninh, sắc mặt của người đàn ông đã trở nên khó đoán ngay.
“Cậu nhắc đến cô ấy làm gì?”
Lục Tấn Uyên vẫn không muốn nghe những chuyện có liên quan đến Ôn Ninh, thấy Trình Dương hỏi không đúng lúc, bèn lườm anh ta một cái.
Trình Dương vuốt mũi, quả nhiên Lục Tấn Uyên không bị cái xe bé tí đó hù dọa. Bây giờ anh chẳng khác gì thùng thuốc nổ, chạm cái là nổ ngay, chắc hẳn có liên quan đến Ôn Ninh.
Chỉ có điều, chẳng phải Lục Tấn Uyên đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình khi rời đi rồi sao?
Hai người đó đang làm gì vậy chứ?
Trình Dương cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ to gan. Anh ta nói mấy câu với Lục Tấn Uyên rồi vội vàng rời khỏi nơi này.
Ôn Ninh đang ở nhà. Sau khi bị Ôn Lam quấy rầy vào hôm qua, cô cũng không còn tâm trạng để tìm việc nữa. Quan trọng là nếu tìm được việc rồi lại bị cô ta phá rối cho thất bại, chỉ sợ sẽ càng phiền phức hơn.
Hơn nữa, nếu người nhà họ Ôn biết chuyện cô mang thai, không chừng bọn họ sẽ nghĩ cách làm hại đứa bé này.
Cô không thể dẫn con đi mạo hiểm được.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh dứt khoát nghỉ ở nhà một ngày. Chỉ có điều, tuy hiểm lắm mới được thảnh thơi nhưng cô cũng không thấy thoải mái như trong tưởng tượng.
Trong đầu cô không ngừng xuất hiện bóng dáng của Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh nghĩ đến dáng vẻ của Lục Tấn Uyên khi họ gặp nhau lần đầu. Anh nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, toát lên sự yếu ớt mà bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Chẳng biết bây giờ anh thế nào rồi.
Ôn Ninh không quen bạn bè của Lục Tấn Uyên, người quen duy nhất biết được những tin tức có liên quan lại là ông cụ Lục, nhưng cô không muốn nói chuyện với họ. Nếu cô vẫn liên lạc sau khi ly hôn, chỉ sợ sẽ bị cho là có ý đồ gây rối.
Ôn Ninh đang nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên. Cô nghe máy, người gọi đến là Trình Dương.
“Ôn Ninh, đây là số cô à? Tôi là Trình Dương.” Trình Dương suy nghĩ rồi về tiệm tìm số điện thoại mà Ôn Ninh đã để lại khi đến đây đợt trước, may mà cô chưa đổi số.
“Tôi đây, sao anh lại gọi điện cho tôi vậy?”
Ôn Ninh nhớ Trình Dương nhưng cũng chẳng quen mấy. Cô chỉ mới gặp anh ta một lần mà thôi.
Tại sao bạn của Lục Tấn Uyên lại chủ động tìm cô?
Chẳng lẽ… Lục Tấn Uyên gặp chuyện?
Suy nghĩ này khiến Ôn Ninh hoảng hốt: “Lục Tấn Uyên bị sao à?”
Trình Dương đang nghĩ cách để bảo Ôn Ninh đến thăm tên sầm mặt cả ngày trong bệnh viện kia, không ngờ cô lại cắn câu trước rồi: “À…”
Trình Dương thở dài, không trả lời câu hỏi: “Nếu cô thật sự quan tâm cậu ấy thì đến bệnh viện ở vùng ngoại ô phía tây để thăm cậu ấy đi.”
Ôn Ninh biết rõ nơi mà Trình Dương nhắc đến, lần trước Lục Tấn Uyên đã đặt chỗ cho cô ở đó, đây là sản nghiệp của nhà họ Lục.
Nếu không quá nghiêm trọng, chắc hẳn người cuồng công việc như Lục Tấn Uyên sẽ không nằm viện đâu.
“Anh ấy thế nào rồi?”
Vừa nghĩ đến khả năng Lục Tấn Uyên đã gặp chuyện, lòng Ôn Ninh nóng như lửa đốt, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Trình Dương nghe thấy giọng điệu quan tâm của cô, biết rõ là cô đã hoảng loạn nhưng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối. Anh ta sờ mũi: “Cô đến xem là biết ấy mà.”
Anh ta không định tiếp tục lừa một người phụ nữ, về phần chuyện sau đó, chỉ có thể dựa vào Lục Tấn Uyên, anh ta đã giúp đến cùng rồi.