Chương
Lục Tấn Uyên tâm tình phức tạp, nhưng rất nhanh người hộ sĩ kia quay lại. Cô sợ chậm nên không dám để Lục Tấn Uyên đợi cho nên chạy quay lại.
Lục Tấn Uyên nói cảm ơn xong cầm thuốc vào phòng bênh. Ôn Ninh đã thay quần áo xong.
Chỉ là quần áo Lục Tấn Uyên mặc vừa người, cô mặc giống như một cái áo khoác dài, vạt áo thậm chí đến giữa đùi của cô. Người cô vốn nhỏ nhắn ở trong bộ đồ này ngược lại trông đáng yêu hơn.
Lục Tấn Uyên mắt tối sầm, cầm thuốc,
“Bôi thuốc.”
Mặt Ôn Ninh vốn vừa bình thường trở lại lại nóng lên, “Tôi tự bôi là được.”
Lục Tấn Uyên nhướng mày đùa “Cô muốn cho tôi bôi thuốc giúp như vậy sao?”
Ôn Ninh lúc này mới ý thức được, Lục Tấn Uyên vừa xong cũng không nói là muốn bôi thuốc cho cô. Nhưng cô vừa nói như vậy có vẻ càng mờ ám, vội ho khan hai tiếng “Không, tôi vừa nói bậy.”
Nói xong, có chút thẹn quả hóa giận giật lấy thuốc mỡ trong tay Lục Tấn Uyên chạy vào nhà vệ sinh bôi thuốc.
Lục Tấn Uyên lần này không tiếp tục trêu cô ngược lại quay lại chỗ ngồi cũ nhìn tài liệu An Thần gửi đến.
Lần trước Lục Tấn Uyên bảo anh ta điều tra tin tức liên quan đến Ôn Ninh, cho nên mấy thứ này đều sẵn có An Thần trực tiếp gửi lại đây, thậm chí còn gửi cả tài liệu đã tóm tắt đến.
Lục Tấn Uyên xem xong sắc mặt càng khó coi.
Hình phạt của Ôn Ninh thật sự nặng, không chỉ có thể cô hình như còn bị quan tâm đặc biệt một chút. Cô bị đưa đến chỗ ở của phạm nhân tù chung thân hoặc là tử hình hoãn thi hành án.
Những người đó đều cực kỳ hung ác, hoặc là từng giết người hoặc đã làm không ít chuyện tàn nhẫn. Căn bản không phải là người cùng một thế giới với Ôn Ninh.
Con cừu nhỏ như Ôn Ninh đến đó quả thực là vào miệng cọp. Không chỉ bị bắt nạt làm những việc người khác không muốn làm còn thường thường sẽ bị đánh.
Điều đáng mừng nhất là để bảo vệ mạng nhỏ cho cô Bạch Dịch An đã làm một giao dịch với nhà họ Bạch lấy việc mình đi nước ngoài du học cắt đứt với Ôn Ninh làm trao đổi, làm cho nhà họ Bạch ra tay bảo vệ cô không để cô chết trong tù.
Lục Tấn Uyên nắm chặt tập tài liệu trong tay.
Hơn nữa Ôn Ninh nói cô bị Ôn Lam hãm hại xong, anh nhìn những tài liệu này trong lòng không thể nào ngăn được sự phẫn nộ và căm tức.
“Tiếp tục điều tra, nhớ rõ điều tra tất cả những gì nhà họ Ôn đã làm”
Nếu chuyện lúc trước thật sự là con báo đổi thái tử, thì anh ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai của nhà họ Ôn. Bọn họ nhất định phải trả giá đắt cho hành vi độc ác của mình.
Ôn Ninh ở trong phòng vệ sinh bôi thuốc xong, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh làm cho chỗ da vừa xong còn xưng đỏ đã giảm rất nhiều.
Ôn Ninh cũng chú ý trên tuýp thuốc có dòng chữ có thể dùng cho phụ nữ có thai, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lục Tấn Uyên hình như không quá ghét đứa bé. Ôn Ninh hơi thất thần, nhịn không được giơ tay sờ sờ bụng.
Xem ra, ba ba cũng không chán ghét con.”
Ôn Ninh nghĩ vậy trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Sự quan tâm của Lục Tấn Uyên mấy ngày này làm cho cô muốn bỏ qua hết bắn khoăn, mạnh dạn nói cho anh bí mật này.
Vừa nghĩ Ôn Ninh đặt tay lên nắm cửa, vừa định mở vửa thì bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà.
Ôn Ninh vội rụt tay lại, nụ cười trên mặt biến mất, cũng không biết là người phụ nữ nào tới đây.
Cô giờ đi ra ngoài có phải là không tiện không?
Nghĩ vậy, động tác trên tay dừng lại, Ôn Ninh ghé sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Người đến đây thật ra không phải người phụ nữ trẻ tuổi nào như Ôn Ninh nghĩ mà là mẹ của Lục Tấn Uyên Diệp Uyển Tĩnh.
Trong khi Lục Tấn Uyên nằm viện, cơ bản cách vài ngày bà lại đến đây thăm một lần.
Lục Tấn Uyên không nghĩ bà sẽ đến, đặt tài liệu đang cầm sang một bên, khẽ gật đầu.
“Tân Uyên, hiện giờ cảm giác như thế nào?”
Diệp Uyển Tĩnh nhìn thấy Lục Tấn Uyên trong lòng xúc động.
Tại nạn xe lần này khiến bà sợ hãi. Nếu Lục Tấn Uyên xảy ra chuyện gì bà không biết sẽ sống như thế nào.
“Tốt rồi ạ, con cảm thấy con có thể xuất viện.”
Lục Tấn Uyên hiểu được lo lắng của bà, nhưng anh cũng phải phối hợp làm không biết nhiều ít kiểm tra, bà cũng nên yên lòng.
“Cứ quan sát thêm vài ngày.”
Diệp Uyển Tĩnh lại khuyên, sau đó lại nghĩ ra cái gì lại hỏi, “Sao hôm nay không thấy Yên Nhiên?”
Mấy ngày nay, Mộ Yên Nhiên luôn ở phòng bệnh chăm sóc Lục Tấn Uyên, trên cơ bản mỗi lần bà tới đều gặp cô.
Tuy rằng không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác nhưng chung quy cũng là tấm lòng.
Diệp Uyển Tĩnh đối với việc này cũng coi như vừa lòng.
“Con bảo cô ấy không cần đến nữa.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày, nhìn ra được mẹ có ý muốn tác hợp cho hai người họ.
“Con gái nhà người ta có lòng, con lại từ chối thẳng thừng như vậy sao?” Diệp Uyển Tĩnh liên tục lắc đầu, cũng không biết con trai mình thông minh hay là ngốc.
“Yên Nhiên dù sao cũng là con gái nhà giàu, không biết làm gì cũng là bình thường. Con không thể kiên nhẫn chút sao. Cô ấy đã sẵn lòng hạ mình đến hầu hạ con, cũng rất có thành ý, con không phải kiêu ngạo khiến cô ấy tức giận chạy mất chứ?”
Diệp Uyển Tĩnh tận tình khuyên bảo vài câu. Lục Tấn Uyên gặp chuyện không may, làm cho cô cảm thấy con trai mình thật sự cần một người phụ nữ quan tâm.
Một người đàn ông, trước khi kết hôn thường hay có những lúc quá kích động như vậy. Nếu có một người phụ nữ ở bên cạnh luôn nhắc nhở thì tình hình sẽ tốt hơn nhiều.
Như vậy mỗi ngày bà cũng không cần lo lắng hãi hùng. Mộ Yên Nhiên gia cảnh không tồi, hơn nữa trong và ngoài nước đề nổi tiếng, cưới về không chỉ có thể tăng cường thực lực của nhà họ Lục, còn có thể làm nhà họ Lục nổi tiếng. Thật sự là thích hợp để chọn làm con dâu cho nên Diệp Uyển Tĩnh cũng cố gắng tác hợp.
“Không liên quan đến chuyện này, con chỉ muốn nói… con và cô ấy không có khả năng.”
Lục Tấn Uyên có chút đau đầu, hơn nữa nhìn ánh mắt chờ mong của mẹ làm cho anh không đành lòng nói ra những lời kia.
“Tính con vẫn rất ương bướng, chuyện lúc trước đến giờ vẫn mang thì sao? Dù sao mẹ mặc kệ tự con tính toán. Con dâu nhà họ Lục chúng ta chính là Yên Nhiên.”
Diệp Uyển Tĩnh chỉ cảm thấy Lục Tấn Uyên vẫn nhớ chuyện năm đó, cũng không nghĩ gì nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Lục Tấn Uyên cũng không muốn tranh cãi với bà về chuyện này, hai người nói vài câu Diệp Uyển Tĩnh được người ta mời tham gia một lễ khai trương nên rời đi.
Ôn Ninh ở trong phòng vệ sinh nghe hết câu chuyện, chút can đảm vừa có đã bị đánh rơi hơn nửa.
Những lời nói uy lực của Diệp Uyển Tĩnh vang lên trong đầu cô
“Con dâu nhà họ Lục chính là Yên Nhiên.”
Xem ra, nhà họ Lục thật sự ưng ý Mộ Yên Nhiên. Có thể khiến cho luôn cao ngạo như Diệp Uyển Tĩnh đều khen không dứt miệng như vậy.