Chương
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ mềm mại tản ra khắp phòng, hàng lông mi Ôn Ninh khẽ động đậy, lúc này cô mới chậm rãi tỉnh lại.
Nhận thấy bên cạnh vẫn còn một người nữa, đầu tiên cô sững sờ trong chốc lát, nhưng sau đó mới nhớ lại ngày hôm qua Lục Tấn Uyên cũng ở lại.
Khuôn mặt Ôn Ninh bỗng đỏ bừng, cô có chút hốt hoảng ngồi dậy, nhìn quần áo trên người mình vẫn đang mặc chỉnh chỉnh tề tề, cô mới biết dường như đã không xảy ra chuyện gì chớ nên xảy ra.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Tấn Uyên vốn dĩ rất dễ dàng tỉnh, liền bị động tĩnh của cô đánh thức dậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên một chút âm trầm, anh nhìn thấy động tác kia của cô, vừa cảm thấy bực mình vừa có chút buồn cười.
Người phụ nữ này, là sợ anh nổi lên thú tính rồi làm gì với cô sao?
“Yên tâm, tôi không phải dạng người đói bụng ăn quàng như vậy, đặc biệt là đối với một phụ nữ ngủ say như heo thế này.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên liền đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.
Ôn Ninh nhìn bóng lưng của anh ta, tay nắm lại thành hình quả đấm khua khua sau lưng anh, cái gì mà giống như heo chứ? Dáng vẻ cô ngủ rõ ràng là rất yên tĩnh, rất thục nữ đấy, được không?
Cô rời khỏi giường, đi mở tủ lạnh lấy ra những nguyên liệu nấu ăn càn thiết để làm một bữa sáng đơn giản, lúc này Ôn Ninh mới nhớ lại ngày hôm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên, cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang thong thả ung dung ăn bánh mì nướng.
“Hôm nay không phải là anh định một mực ở bên ngoài luôn đấy chứ? Nếu không trở về, nhà họ Lục bên kia chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
Nếu như Lục Tấn Uyên cứ ở đây nhìn cô, cô sẽ không có cơ hội đi tìm Dư Phi Minh để nói đôi lời rồi.
“Cô có vẻ rất mong đợi tôi rời khỏi đây nhỉ?” Lục Tấn Uyên không có một chút biểu cảm nào nhìn cô một cái.
Ngày hôm qua, An Thần đã tra được Ôn Ninh hiện đang liên hệ với người nào, cái tên Dư Phi Minh đó, anh vẫn còn chưa quên đâu.
Anh nhớ kỹ, người đàn ông này là vị hôn phu của Ôn Ninh, anh ta đã từng dựa vào cái danh tự xưng này, để ồn ào gây sự với anh, rõ ràng anh đã cảnh cáo Ôn Ninh không được dây dưa dính líu gì đến loại người này, xem ra, cô căn bản không có nghe vào tai?
“Không có… Không có mà… ” Ôn Ninh bị vạch trần tâm tư, cười cười xấu hổ một cái, chỉ là, trong lòng vẫn đang rất gấp.
Lục Tấn Uyên thấy cô như vậy, cũng không hỏi thêm nữa: “Nếu đã như vậy thì tôi đi về trước, vừa lúc ở bệnh viên bên kia, ngày hôm nay phải giải quyết thủ tục xuất viện.”
Ôn Ninh gật đầu, đợi Lục Tấn Uyên ăn xong bữa sáng, rồi mới tiễn anh ra ngoài cửa, ngay sau đó, cô liền bắt đầu dọn dẹp tìm những thứ Dư Phi Minh cần.
Một cái bút ghi âm, một phần thuốc bị cô nghiền thành bột, còn có một cái dùi cui điện dùng để phòng thân .
Thu thập xong những thứ này, Ôn Ninh thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, tìm thêm cái mũ và kính râm, hóa trang kín đáo cho mình một phen, nhìn bản thân lúc này đã hoàn toàn không nhận ra là người nào, lúc này cô mới thoả mãn gật đầu một cái.
Lục Tấn Uyên đi xuống lầu, nhưng chưa rời đi ngay, mà là ở dưới lầu kiên nhẫn chờ một chút, chỉ chốc lát sau, liền có người chạy tới.
“Đi theo dõi người đó, nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì thông báo cho tôi biết.”
Lục Tấn Uyên còn có chuyện phải xử lý, vì vậy anh phái người tới canh chừng Ôn Ninh, nếu cô không muốn nói, vậy anh sẽ nhìn một chút xem cô rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Sắp xếp người xong xuôi, Lục Tấn Uyên mới lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Ôn Ninh.
Anh hy vọng, Ôn Ninh không nên vứt bỏ lời dặn dò của anh ra khỏi tâm trí, rồi tự ý đưa ra cái quyết định gì khiến anh thất vọng.
Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, bầu trời bắt đầu tối dần lại, Dư Phi Minh cũng gọi điện thoại tới hỏi Ôn Ninh khi nào thì đến, lúc này cô mới cầm những thứ đồ đã thu thập ổn thỏa lên rồi đi ra ngoài.
Hít sâu một hơi, Ôn Ninh siết chặt nắm tay lại, ngay tại đây, cô chỉ cho phép mình thành công chứ không cho phép mình thất bại.
Cô nhất định phải moi hết những gì Dư Phi Minh biết ra, để diệt trừ tai họa về sau.