Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ôn Ninh giật nảy mình, cô vốn định tiếp tục tranh luận vài câu, Dư Phi Minh lại tay nhanh mắt lẹ, vươn tay túm cổ tay của cô, sức lực rất lớn, làm cô cảm thấy một cơn đau nhói thấy xương.

Đồ vật trong tay cô chậm rãi tuột xuống.

Dư Phi Minh thấy thế, mới cười lạnh, “Ôn Ninh, với chút thủ đoạn này của cô mà cũng muốn đấu với tôi?”

Là một kẻ già đời lăn lộn các chốn vui chơi nhiều năm, Dư Phi Minh có thể nói là gặp qua không ít thủ đoạn tương tự, nếu không có lòng phòng bị như vậy, đã sớm không biết bị vơ vét lừa gạt bao nhiêu lần.

“Buông tôi ra!” Ôn Ninh giật mình, trừng to mắt nhìn anh ta, cô vẫn chủ quan, không nghĩ tới tính cảnh giác của Dư Phi Minh lại mạnh như vậy, cô nghĩ quá đơn giản rồi!

“Buông cô ra? Cô muốn tính toán tôi thì phải trả cái giá tương ứng, như vậy đi, lát nữa chúng ta làm xong, tôi có thể chụp thêm mấy tấm hình làm kỷ niệm, cũng xem như là… Dạy dỗ cô một bài học nhớ lâu.”

Nói xong, Dư Phi Minh lập tức tiến tới, xé rách quần áo trên người Ôn Ninh, trong lòng Ôn Ninh hoảng loạn, dùng sức giãy giụa, chuyện lần này, không nghĩ tới lại thất bại trong tình thế như này, cô vẫn đánh giá quá thấp Dư Phi Minh.

Nghĩ đến đây, Ôn Ninh giãy giụa càng thêm mãnh liệt, dùng hai tay hai chân đánh lên người Dư Phi Minh, càng làm tăng lửa giận vốn đã tích tụ của anh ta, “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Nói xong, cũng không để ý đau đớn khi bị tay Ôn Ninh đánh lên người, vẫn dựa vào ưu thế thể lực ép chặt lấy cô, lập tức, rút ra đai lưng áo choàng tắm trên người, vững vàng trói chặt lấy tay của cô, “Lần này tôi xem cô còn giãy giụa thế nào?”

Ôn Ninh dùng sức giãy giụa xiềng xích trên tay, nhưng lại bị trói chặt hơn, Dư Phi Minh nhìn dáng vẻ liều mạng chống cự của cô, cười lạnh một tiếng, xuống giường, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lắc lắc với Ôn Ninh, “Bây giờ còn giả vờ? Vậy tôi cho cô thử cái này hay lắm. Đây chính là đồ tốt.”

Ôn Ninh hoảng sợ lui về sau mấy lần, cô biết cuộc sống của Dư Phi Minh bình thường rất hỗn loạn, nhưng anh ta lại luôn mang theo thứ này bên người, chẳng lẽ anh ta là tên khốn kiếp sao?

Chỉ là, tay của cô bị trói chặt, mặc dù vẫn gắng gượng trốn tránh, lại bị Dư Phi Minh cầm cổ chân giữ chặt, “Nghe lời một chút thì sẽ không khó chịu, bằng không, tôi sợ lát nữa chúng ta quá kịch liệt, làm đứa con hoang trong bụng cô không còn đâu.”

Ôn Ninh nghe vậy, cả người như bị sét đánh, anh ta quả thực không phải người, cũng không biết bộc phát ra bản năng muốn sống từ đâu, cô lại rút được mắt cá chân của mình khỏi lòng bàn tay Dư Phi Minh, đạp mạnh một cái lên ngực anh ta, sau đó chân trần chạy ra phía ngoài.

“Đệch, người phụ nữ chết tiệt này.” Dư Phi Minh bị đạp một cước, ngực vô cùng đau đớn, lửa giận càng tăng lên, chỉ muốn trực tiếp túm Ôn Ninh lại tra tấn cô một trận.

Ôn Ninh chạy tới cạnh cửa, cô muốn đẩy cửa ra, nhưng tay lại bị trói buộc sau lưng, cô chỉ có thể chật vật dùng răng cắn tay nắm cửa muốn mở cửa ra, chạy đi, chỉ là, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần sau lưng, nỗi tuyệt cọng trong lòng cô cũng bốc hơi.

Chẳng lẽ, cứ kết thúc như vậy sao?

Dư Phi Minh cười gằn đi tới, “Nhìn cô bây giờ xem, quả thực giống một con chó, lát nữa tôi nhất định khiến cô quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi tha thứ.”

Ôn Ninh gấp đến độ nước mắt sắp chảy xuống, chỉ là, Dư Phi Minh mấy bước đã đuổi tới, vươn tay kéo tóc của cô.

Ôn Ninh căm hận nhìn anh ta, bản năng làm mẹ không cho phép cô chịu buông tha bất luận một tia hi vọng gì, không nhịn được lớn tiếng kêu, “Cứu mạng, giết người! Có ai không tới cứu tôi với!”

Dư Phi Minh nhìn cô một cái, “Vô dụng thôi, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, cho dù cô gọi rách cổ họng cũng vô dụng, còn không bằng ngẫm lại lát nữa làm sao mới có thể dễ chịu một chút, dù sao, cô chọc tôi giận lắm rồi.”

Nói xong, Dư Phi Minh kéo tóc Ôn Ninh, đi từng bước về phía giường lớn, đau đớn dữ dội trên da đầu làm Ôn Ninh không có chỗ né tránh, cô chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.

Chẳng lẽ phải bất lực chờ Dư Phi Minh tra tấn cô ư. ..

Dư Phi Minh đi tới, bóp cằm Ôn Ninh, rót hết những nước thuốc kia vào miệng cô, mặc dù Ôn Ninh cố gắng không muốn uống thứ kỳ lại kia, nhưng khổ nỗi miệng cô không thể khép lại, khiến cô chỉ có thể trừng lớn hai mắt đỏ bừng, tức giận lại vô lực chịu đựng sự tàn bạo này.

Chỉ có điều một lát sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Ôn Ninh cảm thấy mình như bị ném vào trong dung nham cực nóng, không khí quanh mình đều nóng rực, khiến trước mắt cô hoàn toàn mơ hồ.

Chỉ là, chỉ có lý trí vẫn đang kêu gào, cô không thể bị Dư Phi Minh chiếm được, cô thà chết, cũng không muốn bị loại người này làm nhục.

Lục Tấn Uyên rất nhanh chạy tới chỗ khách sạn của Ôn Ninh.

Khách sạn này, Dư Phi Minh là cổ đông, xuất phát từ quan hệ này, tính bảo mật là tốt nhất, cho nên anh ta thường xuyên mang đủ loại phụ nữ tới đây vui chơi.

Bởi vậy, lúc Lục Tấn Uyên lạnh mặt hỏi bọn họ rốt cuộc ở đâu, nhân viên còn có suy nghĩ hỗ trợ che giấu.

“Cái này, là việc riêng tư của khách hàng chúng tôi.”

Sắc mặt Lục Tấn Uyên lập tức khó coi như thế muốn giết người trước mặt, việc riêng tư?

“An Thần, cậu đến giải quyết.”

Nói xong, Lục Tấn Uyên nhấc chân muốn đi lên tìm người, nhân viên giật nảy mình, muốn ngăn cản, lại bị An Thần lạnh lùng uy hiếp dọa không dám động đậy, “Đừng làm chuyện điên rồ, chọc giận cậu Lục, khách sạn này phá sản cũng chỉ là chuyện vài phút!”

Lục Tấn Uyên nhìn mấy căn phòng hỗn loạn, định vị của anh cũng chỉ có thể định vị ra một phạm vi đại khái, mà không biết Ôn Ninh ở đâu.

Ngay giây phút người đàn ông tức giận, Mary giả trang thành nhân viên quét dọn của khách sạn chờ tin tức ở bên ngoài đi ra, nhìn vẻ mặt nóng nảy của người kia, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lục Tấn Uyên túm bả vai.

“Cô có thấy một người phụ nữ, cao khoảng chừng này, tóc dài không?”

“Tôi. ..” Trong nháy mắt Mary biết anh đến tìm Ôn Ninh, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông kia, cô ấy cũng bị nhiễm mấy phần khẩn trương.

Dù sao, Ôn Ninh đã tiến vào rất lâu rồi, dựa theo lẽ thường mà nói, cô nên sớm ra rồi.

“Hình như gặp qua.” Nói xong, Mary nhẹ gật đầu, dẫn Lục Tấn Uyên tới phòng của Ôn Ninh, hơn nữa, cô ấy không lập tức rời đi, mà chờ nhìn xem tình huống bên trong rồi đưa ra quyết định.

Dù sao, đây là bạn của Bạch Dịch An, cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện còn mặc kệ.

Lục Tấn Uyên đi đến trước cánh cửa đóng chặt, dùng sức gõ mấy lần, “Ôn Ninh, ra đây!”

Bởi vì tức giận, giọng điệu của người đàn ông không hề kiềm chế, vừa nghĩ tới Ôn Ninh không nghe mình chạy đến nơi như thế này ở riêng với Dư Phi Minh, quả thực anh hận không thể đánh người phụ nữ đáng chết này một trận cho hả giận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio