Chương
Khi Ôn Ninh tỉnh lại, hai mắt cô mở to, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi cô bất tỉnh.
Cô muốn đi tìm Dư Phi Minh, nhưng lại bị nhìn thấu, suýt chút nữa thì bị anh ta ức hiếp!
Có lẽ tác dụng của thuốc vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, nhưng nghĩ đến đây, đầu óc Ön Ninh ong ong lên, khuôn mặt nhỏ của cô đột nhiên tái nhợt vô cùng.
Ôn Ninh nhìn mọi thứ xung quanh, ở đây một khoảng mờ nhạt, trên tay cô vẫn còn treo một cây kim truyền dịch, nhưng Ôn Ninh không có tâm trạng mà nằm xuống, cô vội vàng ngồi dậy, lại không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn: “A, đau quá.”
Lục Tấn Uyên đang nói chuyện với y tá ở bên ngoài, thì nghe thấy động tĩnh bên trong truyền tới, anh liền vội vàng bước vào.
Ôn Ninh nhìn thấy đó là Lục Tấn Uyên, hoảng sợ và bất an trong lòng thoáng đã được thả lỏng hơn một chút, nhưng hai má lại không nhịn được mà đỏ lên.
Cô không phải là cô gái nhỏ chưa trải qua sự đời, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô đều nhớ rõ cả.
Vì vậy, chính là Lục Tấn Uyên đã cứu cô, và những hình ảnh kiều diễm nhưng rời rạc đó không phải là cô mơ thấy trong lúc hôn mê, mà đều là sự thực.
Lục Cẩm Viễn nhìn vẻ mặt biến đổi khó lường của Ôn Ninh: “Sao thế, khó chịu ở chỗ nào à?”
Lúc này, Ôn Ninh mới lập tức nhớ tới điều gì, cô đưa tay đặt ở bụng dưới của mình, có chút vội vàng hỏi: “Con của tôi…”
“Yên tâm, không có chuyện gì cả.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ôn Ninh vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, bây giờ đứa nhỏ đã có chút lộ rõ rồi. Mặc dù Lục Tấn Uyên không biết đứa nhỏ là con của anh, nhưng anh cũng không làm tổn thương đến đứa bé, điều khiến Ôn Ninh an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ, sẽ có một ngày Lục Tấn Uyên chấp nhận đứa con này.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy động tác của Ôn Ninh, thì bước tới cương rắn ấn cô nắm lại xuống giường: “Nêu sức khỏe của cô không được tốt, thì nên ngoan ngoãn điều trị đi. Đây mới là việc làm có trách nhiệm nhất với đứa con ở trong bụng cô.”
Mặc dù Ôn Ninh mới tỉnh lại, nhưng ngữ khí của Lục Cẩm Viễn lại hết sức nghiêm khắc.
Anh nhất định phải làm cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này biết hành động thiếu suy nghĩ rốt cuộc nguy hiểm như thế nào.
“Cô có từng nghĩ qua, nếu như không phải tôi tìm được căn phòng kia, rồi đẩy cửa ra, thì cô sẽ thế nào không?” Lục Tấn Uyên bóp lấy cằm của Ôn Ninh, ép cô nhìn vào mắt mình, không cho người phụ nữ này một chút cơ hội trốn tránh nào nữa.
Không dạy cho cô một bài học, cô chắc chắn vẫn còn không biết mình đã làm những việc nguy hiểm như thế nào.
“Tôi.” Môi Ôn Ninh khẽ động, quả thật là cô quá liều lĩnh rồi, không suy xét hết đến những nguy hiểm kia, nghĩ đến việc lúc đó Dư Phi Minh nói sẽ phá đi đứa con của cô, ánh mắt cô thoáng lộ ra một chút hối hận.
“Anh ta ở đâu? Chứng cứ mà tôi muốn .” Mặc dù Ôn Ninh bị Lục Tấn Uyên mắng đến bản thân cũng tự thấy hối hận, nhưng cuối cùng thì cô vẫn rất quan tâm đến những chứng cứ trong tay Dư Phi Minh.
Có thể rửa sạch nỗi oan khuất của mình hay không, thì phải xem cô có cạy được cái miệng của Dư Phi Minh hay không.
“Hiện giờ anh ta đang nằm trong tay anh, yên tâm đi, so với cô tôi còn có nhiều cách đối phó với anh ta hơn.” Khi Lục Tấn Uyên nghe thấy tên Dư Phi Minh, ánh sáng lạnh trong mắt càng ngày càng ngưng tụ lại, anh ta dám tính toán định làm chuyện bẩn thỉu như vậy với Ôn Ninh, còn suýt chút nữa đã thành công. Sao anh có thể dễ dàng buông tha cho anh ta được?
Khi Lục Tấn Uyên đang suy nghĩ về việc làm thế nào để Dư Phi Minh phải trả cái giá mà hắn ta đáng phải nhận, thì điện thoại di động của anh đổ chuông.
Là An Thần gọi điện tới.
“Ông chủ, tôi đã sắp xếp xong xuôi như anh nói rồi, chắc không bao lâu nữa anh ta sẽ phải nói thôi.”
Lục Cẩm Viễn híp mắt: “Thật sao?”
Anh muốn tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm bây giờ của Dư Phi Minh. Bị anh ta khiêu khích nhiều lần như thế, nếu còn không ra tay, anh ta sẽ nghĩ rằng Lục Tấn Uyên anh là một con mèo không biết nổi giận rồi.
“Sao vậy?” Ôn Ninh nghe thấy giọng nói của An Thần, cảm thấy được rất có thể là việc có liên quan đến chứng cứ, cho nên cô cũng cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Cô thực sự rất cần chứng minh sự trong sạch của mình, chỉ cần có một tia hy vọng, cô đều phải đi xem đầu tiên.
“Cô đi đâu vậy, hả?” Lục Tấn Uyên cau mày không vui, nhìn bộ dạng lắc lư lảo đảo của Ôn Ninh, cô sắp đứng không vững rồi, mà còn lo nghĩ về những chuyện này nữa.
Phải nói rằng người phụ nữ này ngu ngốc đến mức không thèm quan tâm đến thân thể của mình, hay là nói cô quá cố chấp, vì để tra ra chân tướng mà quên hết mọi thứ?
“Ngoan ngoãn nằm ở đây nghỉ ngơi đi, không được chạy lung tung đi đâu nữa, nếu không.”
Lục Cẩm Nguyên vuốt ve cắm Ôn Ninh một cách mập mờ, làn da trắng nõn bị nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của anh chạm vào liền lập tức đỏ bừng.
Ôn Ninh nhìn thấy thứ gì đó trong mắt người đàn ông, nhất thời sững sờ, không dám nói lời nào nữa, sao anh có thể… Vô lại như vậy?
Thấy Ôn Ninh không còn cố chấp chạy theo quá khứ nữa, Lục Tấn Uyên rất hài lòng, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào của cô một cái: “Có tin tức gì, tôi tự nhiên sẽ nói cho cô biết, tôi không cho phép cô lại tự mình làm chuyện như này, nghe rõ chưa?”
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, hơi thở ấm áp từ miệng Lục Tấn Uyên phả vào mặt Ôn Ninh, khiến cô xấu hổ, cũng khiến cô có một loại kích thích muốn nghe theo, nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan, tôi gọi người đến làm vài món ăn bổ dưỡng cho em ăn.”
Thấy Ôn Ninh ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng của Lục Tấn Uyên rất tốt, lại hôn lên gò má cô một cái, rồi mới vội vàng rời khỏi đây.
Vị y tá vẫn luôn đứng ở bên ngoài thấy Lục Tấn Uyên rời khỏi, lúc này mới bước vào, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Ôn Ninh, bà vừa xếp đồ vừa nhịn không được ngưỡng mộ nói: “Chồng của cô tốt thật đấy, cô hôn mê một ngày một đêm, anh ấy cũng luôn ở đây chăm sóc cô. Không chỉ thế, anh ấy còn đặc biệt phân phó cho tôi làm canh gà bồi bổ thân thể cho cô. Người đàn ông tốt như vậy quả thực là hiểm thấy.”
Ôn Ninh nghe thấy từ “chồng” kia, cô vốn định phủ nhận, dù sao cô và Lục Tấn Uyên đã không còn là vợ chồng nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của vị y tá kia, cô lại không nói được gì.
Chỉ là, bởi vì đã hôn mê quá lâu, mặc dù cô đã truyền dịch dinh dưỡng, nhưng dù sao trong dạ dày vẫn trống không, Ôn Ninh bỏ đi sự ngại ngùng mà ăn từng miếng lớn những món ăn đã được chuẩn bị kỹ càng ở trước mặt.
Lục Tấn Uyên vẫn nhớ rõ khẩu vị của cô, mỗi món đều là đồ mà cô cũng thích ăn, ngay cả canh gà cũng không có chút dầu mỡ nào, tất cả mỡ đều được hớt bỏ, điều này khiến cô có chút cảm giác được yêu thương không chân thực.
Nhìn Ôn Ninh ăn xong, người y tá nhanh chân nhanh tay thu dọn đồ đạc, một bên vừa thu dọn đồ đặc, một bên cũng không quên trò chuyện với Ôn Ninh để cô bớt buồn chán. Nhưng khi nhìn thấy dấu vết được che giấu bởi chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình của cô, thì không nhịn được mở miệng nói: “Người trẻ tuổi có tinh thần là điều tốt, có điều, cô Ôn à, cô còn đang mang thai, nên hạn chế một chút đi!”